Lưu Bị cẩn thận tiêu hóa lời nói của Trương Lãng hơn nữa âm thầm cân nhắc ý đồ của Trương Lãng.
Trương Lãng nói tiếp:
- Lân này Lưu huynh nếu như có thể bình định Trường Sa thì là một công lớn, tin rằng có thể thu hồi binh mã hai cánh lui về Giang Lăng Lưu Biểu cũng không trách tội, nhưng lại có một chuyện không biết Lưu huynh có hứng thú nghe hay không.
Lưu Bị vội vàng hỏi:
- Trương huynh cứ nói Bị xin rửa tai lắng nghe.
Lưu Bị cũng là người thành tinh, rất nhanh cải biến xưng hô với Trương Lãng.
Trương Lãng thong dong nói:
- Lưu huynh có thể nghĩ qua hoàn cảnh hiện tại?
Lưu Bị chắp tay trên bàn đá suy nghĩ một lát:
- Cũng tạm được không quá tốt, nhưng cũng không quá tệ.
Trương Lãng nhìn qua thâm trường nói:
- Vậy sao?
Lưu Bị cười khổ:
- Tình cảnh hiện tại xem như rất tốt.
Trương Lãng cười nhạt:
- Hóa ra Lưu huynh cũng dễ dàng thấy đủ.
Trong mắt của Lưu Bị toát ra hào quang khó dò sau đó lại ảm đạm.
Trương Lãng cười nhẹ nhàng:
- Lưu huynh đừng lừa gạt ta ta cũng chỉ muốn giúp huynh mà thôi.
Thấy Lưu Bị không có ý nói Trương Lãng biết hắn chỉ cố kỵ không muốn mở miệng mà thôi cho nên liền nói:
- Kỳ thật với tình cảnh hiện tại của huynh thì cho dù Lưu Biểu sủng ái huynh thế nào thì cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi mà Kinh Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774223/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.