Trương Lãng bỗng nhiên hỏi:
- Chu Du vừa rồi ngươi thổi khúc sáo bằng lá cây đó sao?
Chu Du gật đầu:
- Đúng thế.
Trương Lãng khen:
- Quả nhiên là tài năng thổi sáo của ngươi đã tới mức đăng phong tháo cực thu phát tùy tâm một lá cây nho nhỏ cũng có thể phát ra nhạc khúc.
Chu Du lẩm bẩm:
- Cái này thì có đáng gì.
Trương Lãng hiển nhiên không để ý tới mà tự nhỏ:
- Mỗi vật đều có thứ đặc thù mà không ai biết chỉ là không thể hiện bên ngoài mà thôi.
Chu Du im lặng không nói gì.
Trương Lãng nói tiếp:
- Dù thành công thế nào, cho dù không bì nổi trong mắt người khác thế nào thì trong nội tâm của hắn vẫn là trầm trọng áp lực và trách nhiệm nghĩa vụ hoặc là lo lắng sợ hãi, đạt được cái này cũng là mất đi cái kia.
Chu Du chấn động dùng một ánh mắt khác dò xét Trương Lãng.
Chu Du thăm dò nói:
- Thủ hạ tướng quân không phải có nhiều người tài ba sao sao không tìm bọn họ mà chia sẻ?
Trương Lãng nghe thế thì lộ ra vẻ tươi cười:
- Đúng thế nếu không có Quách Gia Điển Vi... bọn họ thì Trương Lãng đã sớm chôn xương tại tha thương, không có thành tựu như hiện tại rồi.
Chu Du nghĩ nghĩ cuối cùng tâm tình vẫn chiên thắng lý trí:
- Đã như vậy tướng quân còn phiền não gì?
Trương Lãng thốt lên:
- Đinh Phụng tới Bình Đô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774215/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.