Yên lặng nửa ngày Trương Lãng không nhịn được nói:
- Hôm nay các ngươi có thể đứng ở chỗ này cho thấy các ngươi cũng là nhân vật một phương làm việc đừng sợ đầu sợ đuôi cho dù sai ta cũng không trách các ngươi.
Trương Lãng nói tới đây mọi người liền buông lỏng tâm tình trình bày suy nghĩ của mình Trương Lãng nghe vô cùng chăm chú, tuy nhiên phần lớn đều không thực dụng thậm chí có người còn đòi chia binh ba đường thiếu chút nữa Trương Lãng muốn nhảy lên chửi mắng một trận.
Lúc này Toàn Tông bỗng nhiên bước ra khỏi hàng khiến Trương Lãng lộ vẻ chờ mong.
Toàn Tông mở miệng nói:
- Chúa công theo ý kiến của thuộc hạ, nếu như tập trung binh lực cường công phổ thông có lẽ còn mấy phần hi vọng.
Trương Lãng hơi hứng thú:
- Tại sao ngươi lại cho rằng như vậy.
Toàn Tông không hề nghĩ ngợi mà nói:
- Lần này chủ tướng của Lưu Biểu là Lưu Bị cái gọi là bắt giặc phải bắt vua, chỉ cần đánh tan quân của Lưu Bị thì hai đường quân đội kia của Lưu Biểu không chiến mà lui.
Trương Lãng nhướn mày nói:
- Toàn Tông ngươi có biết hai hổ tướng Quan Vũ và Trương Phi của Lưu Bị không?
Không đợi Toàn Tông trả lời Trương Lãng đã đã thao thao bất tuyệt mà nói:
- Hai người này có sức vạn phu chi dũng, đặc biệt là Quan Vũ trong tay có Thanh Long Yến Nguyệt đao, nặng tám mươi hai cân thường nhân không thê đấu lại.
Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774205/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.