Điền Phong cũng tỏ vẻ đồng ý, sau đó nói:
- Xem ra hiện tại, mấu chốt chính là có thể dụ cho quân Sơn Việt ra hay không, để cho bọn hắn ở bình nguyên và đồi núi có thể tác chiến với quân ta, như thế mới có thể nắm chắc phần thắng.
- Nhưng Sơn Việt sẽ trúng kế sao?
Phó tướng quân Chu Hoàn nghi ngờ hỏi.
- Chắc chắn sẽ không đâu.
Mọi người cùng đồng thanh nói.
Trương Lãng cười đau khổ lắc đầu, cúi đầu không nói gì.
Các quan trong nhất thời cũng không có chủ ý gì hay, không khí trong trại trầm xuống.
Lâu sau, Điền Phong mới phá vỡ cục diện nặng nề này nói:
- Đến nay điểm lợi duy nhất của quân ta chính là, xem tình hình quân Sơn Việt không phái đại quân lớn ở núi Tề Vân, lúc này chỉ có một bộ phận nhân thủ, phóng quân ra như thế, có thể đẩy mạnh tới vùng Luyện giang, quyết đấu với quân Sơn Việt ở núi Ô Liêu.
Quách gia tấm tắc gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Sơn Việt không phái đại quân gác ở núi Tề Vân, là không muốn phân tán binh lực. Phải biết rằng núi Tề Vân tuy rằng thế núi hiểm trở nhưng đã có vài thông lộ, không giống như kiểu núi Ô Liêu và núi Hội Cần đều đáng thương như vậy, nếu như muốn ngăn cản quân ta, mỗi đoạn đường đều có quân phòng vệ. Như thế này, không bằng phái một đoàn người không cần quá nhiều, ẩn nấp ở trong núi Tề Vân, lúc nào cũng phối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2774059/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.