Trương Lãng vừa định thở ra một hơi thì thấy Quách Huyên dùng con mắt to tròn ẩn ý nhìn mình, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Trương Lãng thầm la tiêu rồi. Quách Huyên này thông minh tinh ranh, mình hoảng hốt như vậy sợ rằng nàng đã có phát hiện.
Lúc này trên thuyền vang tiếng ho khan:
- Khu khụ.
Vừa lúc đánh gãy tình cảnh lúng túng của Trương Lãng. Hắn cùng Quách Huyên ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy Đồng Đê Hậu đứng trên đầu thương thuyền lạnh lùng nhìn hai người, gò má mập mỡ đem mắt híp ép thành hình tam giác nhỏ xíu, phóng ra ánh mắt âm tà.
Thân hình mềm mại của Quách Huyên run lên, dưới ánh mắt của Đồng Đê Hậu, mất tự nhiên nhăn nhó đi đến.
Đồng Đê Hậu ánh mắt không tốt nhìn Trương Lãng, cười hai tiếng nói:
- Vị tráng sĩ này thân thể đúng là khỏe mạnh, đã có thể tự do đi lại. Xem ra ngươi đã gần lành lặn, bến cảng tiếp theo có thể đi xuống rồi.
Trương Lãng ngẩn ra, mặt nặn ra nụ cười:
- Đa tạ Đồng Đê Hậu có ân cứu mạng, tại hạ quấy rầy nhiều ngày, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.
Đồng Đê Hậu không đáp lời, ánh mắt chuyển tới thân thể Quách Huyên đánh giá vài lần.
Lão cười bỉ ổi nói:
- Quách Huyên, nàng cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ?
Trương Lãng sửng sốt nhìn Quách Huyên, chỉ thấy biểu tình của nàng lập tức u ám, khác xa với vừa rồi.
Gió biển thổi qua tóc nàng, vài sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773996/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.