Đồng Đê Hậu thấy bộ dạng yếu ớt của Trương Lãng thì bất giác nhíu mày.
Lão thản nhiên nói:
- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi dưỡng thương đã, chờ vết thương lành rồi nói tiếp.
Trương Lãng trong lòng có chút khó chịu, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hắn nâng tinh thần cung kính nói:
- Đa tạ đại nhân.
Đồng Đê Hậu mặt không biểu tình gần đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Đồng Đê Hậu xoay người thì trên mặt nha hoàn có biểu tình phức tạp, liếc Trương Lãng một cái, vội vàng đi theo ra ngoài.
Trương Lãng không hiểu đó là có ý gì, lòng thầm suy nghĩ.
Vài ngày sau, vết thương của Trương Lãng hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống giường bước đi, nhưng chỉ hạn chế trong gian phòng nhỏ.
Mấy ngày nay nha hoàn kia mỗi ngày chăm sóc Trương Lãng ăn uống đi lại, cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí.
Một ngày này Trương Lãng rời khỏi giường chậm rãi bước đi trong phòng, cảm giác tinh thần của mình rất tốt, sức lực cũng dần hồi phục. Đầu hắn bỗng lóe lên, nghĩ tới đã nhiều ngày không trông thấy thế giới bên ngoài, lòng ngứa ngáy. Hắn kiềm không được cẩn thận bước ra khỏi phòng, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài rốt cuộc ra sao.
Hắn vừa đi tới cửa thì nghe tiếng kinh kêu:
- Công tử, sao công tử lại đi ra, vết thương của công tử còn chưa lành đâu!
Trương Lãng ngẩng đầu lên, thấy là nha hoàn luôn chăm sóc mình. Nàng đang cầm dược chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773994/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.