Lúc này, bên ngoài vang tiếng chim hót ba dài hai ngắn, mọi người cùng biến sắc mặt. Đây là ám hiệu nếu phát hiện có người sẽ vang lên.
Trương Lãng không chút suy nghĩ nhảy dựng khỏi tảng đang ngồi, mặt âm trầm nói:
- Tào binh đã tới, chúng ta nhanh rút!
Một đám người đứng dậy lựa đường trốn đi. Hắc Ưng Vệ nhanh chóng tiêu diệt dấu vết, đề phòng bị phát hiện.
Đi ra rừng cây nhỏ, vượt qua ngọn đồi nhỏ, trước mắt rộng rãi hơn, nhưng Trương Lãng vui không nổi. Bởi vì hắn thấy không chỉ là bình nguyên liên miên đồi núi không ngừng, còn có không ít doanh trướng rải rác, cờ xí phần phật, tiếng hét ngựa hí không dứt bên tai. Địa hình chỗ cao còn có thể thấy mười tiêu lâu dựng thẳng, thêm vào phong hỏa đài liên kết một đường, bắt chặt mỗi một con đường quan trọng hạ lưu Lạc Hà.
Trương Lãng kinh sợ biến sắc mặt, thầm kêu khổ không thôi. Bất đắc dĩ hắn đành chọn quay về trong rừng.
Lúc này Từ Hoảng góp lời nói:
- Chúa công, tình hình không ổn. Đoàn người chúng ta mục tiêu quá lớn, không bằng tách ra, do mấy huynh đệ dụ đi binh sĩ canh gác, rồi chúa công và hai phu nhân lặng lẽ lẻn qua?
Trương Lãng lắc đầu từ chối, quả quyết nói:
- Không được, xem chỗ này Tào quân có ít nhất trên ngàn tên, sao có thể dẫn đi hết chứ? Hơn nữa làm không tốt sẽ bị vây đánh. Nơi này toàn là đồi núi bình nguyên, chỉ cần có rục rịch là lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773984/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.