Lúc này Lưu Bị đang ở trong trung quân vùi đầu uống rượu, cùng ngồi với ông tất nhiên là Trương Phi, Quan Vũ.
Lưu Bị vẫn giống như năm đó, chẳng qua bước vào giai đoạn hoàng kim đời người, trên mặt thêm phần tang thương và trầm ổn.
Ngồi bên dưới Trương Phi một tay cầm bát to, một tay cầm bình rượu lớn, chân đạp ghế, uống ừng ực, hình tượng thật là phóng khoáng. Chỉ thấy gã uống vài bát thì mặt đỏ tới mang tai, râu ria dính đầy rượu.
Ý say dâng lên, gã bực bội hét to:
- Hay cho Tào gian tặc, ca ca tốt xấu có công phạt giặc Khăn Vàng, những năm nay vì hắn nam chinh bắc chiến, không ngờ tên này đáng ghét như vậy, sai ca ca tới vùng núi hoang đồi vắng chim không sinh trứng để thủ cửa ải cái quỷ gì. Còn nói gì mà có thể trở thành kỳ binh, giết Lý Giác trở tay không kịp? Ta phi!
Trương Phi oán hận phun bãi nước bọt, cầm bát rượu lại uống ừng ực.
Lưu Bị nâng lên chén rượu ngừng giữa không trung, đôi mắt mông lung, biểu tình lạc lõng.
Ông nói:
- Cửa ải đường núi hiểm trở này một chia thành hai, đông có thể đến Lạc Dương, tuyến đường hai trăm dặm, sơn thế hùng vĩ, đường khó đi. Hai có thể nam hạ vượt qua quần sơn Tam Hào, chạy thẳng Kinh Châu, đích xác là trọng địa chiến lược. Vốn chỉ cần một vị tướng canh gác là được. Nhưng Tào tướng quân đố tài, lại khiến ba huynh đệ chúng ta lĩnh một ngàn binh sĩ thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773978/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.