Đúng lúc Trương Lãng đang miên man suy nghĩ thì Lưu Hiệp lại nhìn về phía hắn:
- Trương tướng quân.
Trương Lãng phục hồi tinh thần hỗn độn nói:
- Có ty chức.
Sắc mặt của Lưu Hiệp trở nên nhu hòa không ít hắn khẽ nói:
- Còn một việc phải phiền toái khanh, chuyến đi Thủ Dương Sơn du thuyết Hồ Tài Lý Nhạc đám người bọn chúng phải nhờ khanh. binh quý thần tốc chuyện dời đô sau này khanh về rồi thương thảo tiếp.
Lời này vừa nói ra Đường Hoàng và Quách Đồ đều hân tới mức hai mắt phóng hỏa mà Mãn Sủng thì cười lạnh như đã tính từ trước mà Kinh Việt và Tuân Du thì lộ ra vẻ kỳ lạ rồi biến mất.
Trương Lãng chỉ có thể đem tâm sự gạt qua một bên mà nói;
- Tạ bệ hạ hạ quan xin cáo lui trước.
Lưu Hiệp gật nhẹ đầu mà nói:
- Trương tướng quân đi đường coi chừng.
Trong ngữ khí lộ ra vẻ yêu mến vô cùng.
Trương Lãng gật nhẹ đầu cáo biệt chúng quan sau đó đi ra ngoài.
Sau đó đám người Trương Lãng nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Khi Trương Lãng bước ra quận phủ bốn phía trở nên lạnh tanh.
Trương Lãng quay đầu lại quận phủ lúc này còn tươi sáng, một ưng vệ bỗng nhiên từ nơi hẻo lánh xuất hiện, nhanh chóng đánh ám hiệu rồi thấp giọng nói:
- Chúa công tình hình có vẻ không ổn, chúa công vừa ra khỏi đô phủ thì có không ít người bám theo, nhân thủ tới mười mấy người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773937/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.