Tuy hắn danh nghĩa là hoàng đế hán triều nhưng không có chút quyền lực nào, hắn lúc này đã nhận ra nhân sinh vô thường, biết rất nhiều chuyện, trên khuôn mặt ngây thơ dần trở nên thành thục hơn.
Ở ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu vào phòng lạnh lẽo thê lương.
Lưu Hiệp ngây ngốc mà nhìn nhịn không được có cảm giác muốn khóc.
Điều an ủi duy nhất của hắn chính là các chư hầu khắp nơi đều đã có phản ứng, hơn nữa nhanh chóng muốn mang binh tiến vào Lạc Dương tiêu diệt bọn tặc tử, nghĩ tới đây tâm tình của hắn vốn lo lắng trở nên buông lỏng.
Đúng lúc hoàng đế cùng với văn võ bá quan cho rằng yên bình thì lúc này từ trên bầu trời bỗng truyền tới tiếng kèn, thổi vang quan nội.
Lưu Hiệp cơ hồ phản ứng theo bản năng, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, trên khuôn mặt ngây thơ hiện ra vẻ kinh hãi, hắn nhanh chóng nhìn ra bên ngoài vô cùng bất ổn, mấy ngày chạy trối chết, khiến cho hắn tâm tình chim sợ canh cong, long bào hoa lệ với thần sắc kinh hãi của hắn trái ngược nhau.
Ở ngoài cửa vang lên bước chân trầm trọng phá rách bầu trời ban đêm.
Sắc mặt của Lưu Hiệp dần trở nên tái nhợt, hai nắm tay của hắn xiết chặt, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Một hồi thanh âm đập cửa vang lên, sau đó có tiếng người la lớn;
- Hoàng thượng đại sự không ổn rồi Lý Thúc Quách Tỷ đã mang quân đội đánh tới hiện tại cách quan ngoại chưa đầy mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773909/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.