Trương Lãng gật đầu khen:
- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử hai vị là thanh niên tuấn ngạn, ngày khác nhất định sẽ phong vân trung nguyên.
Hai huynh đệ không cử động một người cất tiếng đáp:
- Huynh đệ ta trẻ người non dạ đa tạ tướng quân khích lệ.
Xem ra lời nói có hàm dưỡng khá cao.
Trương Lãng vừa bước ra khỏi cửa ra vào Mã Đằng bỗng nhiên quát một tiếng:
- Trong vòng hai ngày ta sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho Trương tướng quân.
Trương Lãng thầm thở dài lúc này Tào Viên hai người liên hợp đã rõ như ban ngày mà Trương Tể cũng không dễ như Mã Đằng nói, tình huống phức tạp Trương Lãng bước lại gật đầu mà nói:
- Tại hạ chờ tin tức tốt của Mã tướng quân.
Mã Đằng cũng gật nhẹ đầu trên khuôn mặt tràn ngập sự bình tĩnh, lòng dạ sâu đậm khiến cho Trương Lãng bội phục không thôi.
- Vậy không quấy rầy nữa tại hạ cáo từ trước.
Trương Lãng biết rõ ở lại cũng không có ý nghĩa liền cáo từ rời đi.
Mã Đằng cũng không giữ lại trước hết thi lễ sau đó thản nhiên nói:
- Mã mỗ không tiện tiễn xa.
Trương Lãng thò tay ngăn cản khách khí nói:
- Mã tướng quân xin dừng bước.
Sau đó hắn dẫn Điển Vi Hoàng Tự và mười tám ưng vệ rời khỏi căn nhà.
Rời khỏi căn nhà sắc trời đã muộn, trên đường lạnh tanh không một bóng người, ngay cả con mèo con chó cũng không thấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773908/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.