Trương Lãng ngồi ở mũi thuyền nghe tiếng nước chảy róc rách, gió sông mang theo mùi tanh ập vào mặt lòng dạ vô cùng sảng khoái, quay đầu nhìn lại thấy sương mù mặc dù lan tràn nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy những đội thuyền khác giống như vũ long trên mặt nước.
Lúc này một làn sóng xuất hiện nước sông lạnh như băng bắn lên, khiến cho con thuyền lắc lư may mà không có chuyện gì bất ngờ tuy nhiên vì để an toàn, Trương Lãng vẫn ôm chặt lấy Dương Dung tay phải cũng ôm lấy Triệu Vũ, tiếp xúc thân thể mềm mại của nàng.
Mà Tưởng Khâm đứng ở phía sau Trương Lãng thì giống như là cây sắt vững vàng vô cùng.
Ba người quan hệ mập mờ trong đêm Tưởng Khâm và Trần Võ cũng giả bộ như không nhìn thấy chỉ nhìn về phía trước.
Thủy quân chỉ luyện vài ngày tuy nhiên vì có tưởng Khâm lão luyện cho nên đội thuyền cũng ổn định không tản ra.
Đến canh năm thủy quân Từ Châu đã tới gần thủy trại Mạt Lăng tuy nhiên vì sương mù trên sông cho nên không nhfin rõ cuối cùng cũng có binh sĩ phát giác ra, hét lớn:
- Trên sông là người phương nào mau chóng báo danh.
Có binh sĩ tâm thần bất định lập tức nói với tả hữu:
- Từ Châu thủy quân Trương Lãng thừa dịp sương mù mà đánh mau mau nổi trống để cho trong trại sớm nghênh địch.
Một binh sĩ là tiểu đội trưởng có kinh nghiêm lắc đầu;
- Vẫn nên hỏi trước vẫn không muộn bằng không làm ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773817/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.