🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thái Sử Từ lần này trầm tư ngẫm lại:

- Nhân tố ảnh hưởng sĩ khí rất nhiều. Nhưng muốn nói ảnh hưởng nghiêm trọng, chính là trong quân thiếu lương thực.

Đột nhiên Thái Sử Từ liền minh bạch ý tứ của Trương Lãng, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.

Trương Lãng nhẹ gật đầu, gương mặt lạnh lùng lại bỗng chốc tươi cười:

- Không sai, lần này Viên Thuật cho Thượng tướng Lý Phong lãnh ba vạn đại quân đến Tứ Châu, đoạn lương đạo của ta, cướp tiếp tế của ta. Đây chính là con đường tính mạng của quân ta. Cấp cho Tử Nghĩa một vạn quân mã, nhất định phải cùng với Từ Thịnh bảo vệ lương thảo, không được để mất để quân ta an tâm mà chiến đấu.

Thái Sử Từ nghiêm túc nói:

- Mạt tướng nhất định bảo vệ lương thảo không tổn hao gì. Nếu như mất một hạt thóc hạt gạo, nguyện chấp nhận quân phạt.

Trương Lãng vỗ vai Thái Sử Tử, vui vẻ nói:

- Đi thôi!

Thái Sử Từ sắc mặt nghiêm trọng, nhẹ gật đầu rồi lúc này mới xoay người rời đi.

Trương Lãng lại tiếp tục điểm tướng, đưa lưng về phía mọi người, quát to:

- Hàn Cử, Yến Minh.

Hai người đồng thời bước ra khỏi hàng, trên mặt đều hiện lên sắc thái vui mừng. Điều này nằm ngoài ý muốn của hai người mà cả những mưu sự của Trương Lãng cũng cảm thấy kỳ quái. Bọn họ chỉ biết rằng hai người này là thủ lĩnh binh mã của Trương Lãng, nhưng lại không biết hai người này như thế nào lại huấn luyện được hắc ưng vệ. Trương Lãng lần đầu xuất động binh mã tư gia. Đây chính là bộ đội đặc chủng thời cổ đại, có thể giải quyết tình huống thập phần khó khăn.

Hai người một trái một phải, đứng như cây sắt, sắc mặt kiên nghị, không có một điểm biểu lộ nào. Xem ra phương pháp huấn luyện của thế kỷ 21 cũng có tác dụng hiệu quả.

Trương Lãng hết sức hài lòng, gật đầu quát lớn:

- Hai ngươi lĩnh năm trăm hắc ưng vệ, phục tại Hoài Sơn. Nếu như gặp được viện quận của Trương Huân thì đừng giao chiến. Từ con đường nhỏ đến dưới thành Hu Dị, các ngươi hãy dùng cách nào đó để đoạt được thành. Nhớ kỹ nhiệm vụ các ngươi, chỉ cần các người mở được cửa thành ra, sau đó phất cờ làm hiệu, ta có điều binh lên tiếp ứng các ngươi.

Hai người đồng thanh lên tiếng rời đi.

Trương Lãng lại gọi Tàng Bá, Luyện Vinh lãnh ba ngàn binh, từ tiểu đạo đến dưới thành Hu Dị, chờ tín hiệu để hành động đoạt thành. Hắn đặc biệt dặn dò mọi hành động phải nhất định coi chừng, không được để cho quân địch phát hiện.

Sau đó lại an bài các loại quân khác, chờ Trương Huân xuất binh đến. Đồng thời sợ Trương Huân ngộ phục, nên muốn thủ binh toàn lực để cứu viện.

Đồng thời phái một người một khoái mã đến báo tin cho Từ Châu, muốn Cao Thuận sớm chuẩn bị sẵn sàng, canh phòng nghiêm ngặt Kiều Nhuy, Lương Cương cùng năm vạn binh mã tấn công Từ Châu. Tốt nhất có thể khi mới tiến vào bên trong thì tiến hành phục kích các loại.

Đến lúc này, binh tướng điều chỉnh đã hoàn tất. Trương Lãng tự lĩnh một vạn đại quân giống trống khua chiêng, làm bộ như bắt đầu lui về Từ Châu.

Lại nói Trương Liêu lãnh một vạn tinh binh tại Dương Thành bảo hộ cho trung quân Trương Lãng chậm rãi lui về phía sau. Nghe thấy Trương Huân phái Tuân Chính thống lĩnh ba vạn binh đuối giết đến thì khóe miệng không kìm nổi hiện lên nụ cười lạnh. Đúng là không biết sống chết ra sao. Tối nay hẳn nên cho ngươi sống nốt ngày cuối cùng.Hai bên đụng nhau cách Dương Thành mười dặm. Trương Liêu cùng với Tuân Chính đã chiến đấu vài lần, làm bộ không địch lại mà rút đi. Tuân Chính lại vênh váo tự đắc, lãnh binh đuổi giết đến. Chỉ trong chốc lát liền lui về Hoài Sơn Giác. Tuân Chính cũng không biết tính, chỉ biết toàn lực truy đuổi, cứ tự cho mình là chiến thần, không gì là không đánh được.

Triệu Vân và Điển Vi truy đuổi phía sau ba vạn binh mã của Tuân Chính. Một tiếng pháo nổ. Hai bên Hoài Sơn là hai vạn phục binh Từ Châu, bốn phía xuất kích, một lần hành động xung phong liều chết. Lúc này Trương Liêu cũng lãnh binh quay lại giết. Quân của Tuân Chính bỗng nhiên bị tập kích, cao thấp một mảnh đại loạn.

Hai quân hỗn chiến, Trương Liêu chiến đấu với Tuân Chính, thấy sắc mặt của gã kinh hoảng, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Chiếc mũ không biết mất lúc nào. Thanh trường thương cũng không còn thấy, xem ra thì gã muốn thúc ngựa chạy trốn.

Trương Liêu cười lạnh hai tiếng:

- Tuân Chính, chạy đi đâu?

Dùng sức kẹp lấy chiến mã, chiếc kích hình trăng lưỡi liềm như Lưu tinh xẹt qua, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp. Tuân Chính hét lên rồi ngã gục chết dưới ngựa. Thật đáng thương! Tuân Chính chết rồi mà cũng còn chưa biết rõ vừa rồi chính mình giết đối phương không có sức hoàn thủ, nhưng hiện tại như thế nào lại chính mình không thể chống trả, chết ngay tại trận.

Trương Liêu lại lĩnh đại quân xung phong. Đại binh Từ Châu cả mấy ngày nay đều nghẹn một bụng hờn dỗi, nhiều lần đều phải trá bại, hoàn toàn khác với việc đánh quân Tào mấy ngày trước. Lúc này thấy có cơ hội giết địch, mỗi người đều ra sức xung phong liều chết, khiến bên kia không thể chống đỡ. Tăng thêm Triệu Vân và Điển Vi hai vạn quân mã cướp đường lui. Viên quân ngăn cản không nổi, rất nhanh quân lính liền tan rã.

Điển Vi chém giết hăng say, hai tay đầy máu. Triệu Vân ngân bạch chiến giáp nhuộm thành màu hồng. Trương Huân liền lãnh năm vạn binh mã trợ giúp.

Vốn Trương Huân cảm thấy không an tâm. Trương Lãng hữu dũng hữu mưu, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế. Hơn nữa, không nói đến những mãnh tướng của Từ Châu như Thái Sử Từ, Triệu Vân, ngay cả hạng người vô năng cũng có thể chiến thắng. Năng lực Tuân Chính như thế nào y đều biết rõ, nên càng cảm giác Tuân Chính sẽ gặp nguy hiểm. Mặc dù mình đối với gã cũng không có hảo cảm gì, nhưng lúc này sự tình quan hệ đến tính mạng sinh tử của ba vạn quân mã. Như thế nào cũng không thể hành động theo tình cảm được. Vì vậy đã phái Trần Lan, Lôi Bạc lĩnh hơn một vạn binh sĩ trấn thủ Hu Dị, còn mình thì mang binh đi trợ giúp. Vừa đi được nửa đường thì có tàn binh trốn về báo cho Trương Huân biết quân chủ lực Từ Châu đã tiền hậu giáp kích ba vạn quân mã của Tuân Chính. Tuân Chính đã chết ngay tại trận. Ba vạn quân mã tử thương vô số, quân lính tan rã.

Trương Huân quá sợ hãi, không thể tưởng tượng được Trương Lãng đã mưu tính đến như vậy, hoàn toàn không sợ tam lộ đại quân của Viên Thuật xuất hiện. Vốn y cho rằng Trương Lãng trá bại là giả, lui binh là thực. Lại không muốn binh Từ Châu tại Hoài Sơn cùng mình cao thấp, gấp ra lệnh quân sĩ của mình hành quân nhanh hơn.

Tàn quân của Tuân Chính khi không còn bao nhiêu thì chợt thấy quân đội Từ Châu đang chặn đường lui của minh hình như có loạn. Mỗi người trong nội tâm liền dấy lên một hy vọng sống sót. Một binh sĩ nhịn không được, hưng phấn nói lớn:

- Viện quân chúng ta đã đến. Các huynh đệ phải cố gắng lên.

Dương Châu binh sĩ mỗi người lại một lần nữa giữ vững tinh thần, ra sức chiến đấu.

Điển Vi và Triệu Vân cảm giác không ổn, đồng thời dừng lại. Binh khí của mỗi người không ngừng nhỏ máu.

Hai đôi mắt hổ chăm chú nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự ngưng trọng. Vốn binh sĩ Tuân Chính đang bị làm thịt, khi vừa nghe có viện quân thì sức chiến đấu bắt đầu khôi phục lại. Quân Dương Châu vốn là anh dũng thiện chiến, tàn quân Tuân Chính liều chết chiến đấu một trận. Trong thời gian ngắn là không có khả năng nuốt trọn đối phương. Mà viện quân trợ giúp lại do Trương Huân thống lĩnh thì việc này lại càng không dễ.

Lúc nầy, một phó tướng của Triệu Vân hiện lên sự sợ hãi, cả kinh kêu lên:- Tướng quân, không tốt rồi. Quân ta bị vây đánh rồi. Trương Huân thế đại, đầy khắp núi đồi đều là binh sĩ đối phương. Chi bằng chúng ta phá vòng vây thoát ra, còn có thể bảo vệ tính mạng.

Triệu Vân đang lúc tâm trạng không tốt, lại nghe Phó tướng nói như vậy thì gương mặt lại càng lạnh như băng, bỗng nhiên rút ra bội kiếm, hàn quang lóe lên. Đầu của phó tướng kia rơi xuống đất. Triệu Vân ngồi trên ngựa, rất bi phẫn kêu lên:

- Chủ ta đối đãi ta ân trọng như núi. Lúc này là lúc cần phải làm chủ cho mình. Bây giờ, binh Từ Châu có còn nói lời nào nhụt chí đầu hàng nữa thì trảm ngay lập tức.

Trong tiếng chém giết rung trời, tiếng nói của Triệu Vân vẫn truyền đi rất xa, phiêu lãng trong bốn phía. Có thể thấy y trung khí mười phần khiến bọn binh lính bốn phía người nào cũng kinh hãi.

Điển Vi nhướn đôi mắt to như chuông đồng, cầm trong tay lưỡng thiết kích, vừa hưng phấn ngửi lấy mùi máu tươi nồng đậm, vừa hỏi Triệu Vân:

- Tử Long, hiện tại như thế nào cho phải?

Triệu Vân tay rung ngân thương, quay đầu lại nhìn Điển Vi, khuôn mặt tuấn tú trầm trọng, vung tay hô to:

- Kế của chúa công đã tính toán, tất có lương mưu. Chúng ta chia nhau ra tử chiến. Vân tự lĩnh quân cản đường Trương Huân, còn huynh thì có thể toàn lực vây giết tàn quân Tuân Chính.

Điển Vi trời sinh tính trung hậu, thấy Triệu Vân mạo hiểm, nhường sự an toàn lại cho mình thì không khỏi thẳng người, tràn đầy sát khí cường liệt, hai mắt to như đèn lồng, áp vào binh lính của hắn đều bị dọa lùi ba phần:

- Không thể, ta đến đón đầu Trương Huân. Tử Long đi giết tàn quân Tuân Chính.

Triệu Vân thanh âm trầm khí, sắc mặt kiên quyết, không có một tia do dự, quyết không cho Điển Vi nói thêm cái gì, quát to:

- Không tranh giành nữa, mau đi đi.

Nói xong thì vung tay hét lớn, lĩnh một vạn quân mã, tức tốc lui về phía sau ngăn trở viện quân Trương Huân.

Điển Vi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai chân kẹp hông ngựa, vận kích như bay, vừa thống lĩnh một vạn binh sĩ ra sức bao vây tàn quân Tuân Chính, vừa như lệ quỷ đồng dạng hí lên:

- Binh sĩ Từ Châu, giết hết bọn chúng cho ta. Giết…..

Binh sĩ Từ Châu như được khích lệ, cùng lớn tiếng kêu giết, khí thế cường lực bay lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.