Trần Lan đứng đối diện Tuân Chính lạnh lùng phản bác:
- Binh lính Từ Châu hung hãn, chiến tướng dũng mãnh. Mấy ngày nay liên tục chiến bại khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Trong đó tất nhiên là có lừa dối.
Bất luận là Hòa Thác, Lôi Bạc đều quan hệ rất mật thiết với Trần Lan, chỉ thấy sắc mặt âm trầm nói:
- Không sai, trong đó tất nhiên là có lừa dối. Nhất định là muốn lừa gạt quân ta đuổi theo rồi cho phục binh tấn công.
Tuân Chính mấy ngày nay phong quang vô hạn, dũng mãnh mười phần, mắt chuột nheo lại, khóe miệng cười gian nói:
- Đã như vầy thì Tuân Chính ta xin nguyện lãnh binh xuất chiến. Để cho Trần tướng quân và Lôi tướng quân ở lại thủ thành là được.
Trương Huân nghĩ, đây cũng là cơ hội tốt. Nếu thật sự viên binh của Kỷ Linh đến đúng lúc, binh lính Từ Châu có muốn chạy thoát một tên cũng không được. Ngoài ra, nếu mình không đuổi theo thì thật là mất mặt, nên cho Tuân Chính lĩnh ba vạn quân đuổi theo.
Dưới chân núi, bóng đêm buông xuống, nhưng trong doanh trại lại rất sáng. Tất cả binh mã đang được điều động.
Trương Lãng ngồi trong đại trướng. Chúng tướng xếp thành một hàng. Mọi người đều biết thành công chiếm lấy Hu Dị hay không chính là trong giờ phút này. Nếu như thành công thì chẳng sợ đại quân tam lộ của Viên Thuật. Nếu như thất bại thì chỉ có hỏa tốc lui về Từ Châu. Bằng không thì căn cơ dao động, mất nhiều hơn được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773759/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.