Hai tay của nàng ôm lấy tay của Trương Lãng, nếu những ngày nay không có Trương Lãng ở cạnh nàng cổ vũ nàng thì có lẽ nàng cũng không sống tới bây giờ.
Nàng nghe tiếng thiết kỵ xong phương tâm cả kinh, lập tức nắm chặt tay Trương Lãng mà nói:
- Không phải đám người Đổng Trác chứ?
Trương Lãng ngẫm lại sau đó kéo tay Dương Dung mà nói:
- Chúng ta trốn vào trong bụi cỏ.
Hai người vội vàng nhảy vào trong bụi cỏ ven đường.
Từ phía xa nhìn lại một đội tầm mười người, như gió nhanh chóng chạy ra bay trên quan đạo tràn ngập bụi đất.
Trong nháy mắt cái đội kỵ binh kia đã ở ngoài trăm trượng, Dương Dung nhẹ nhàng thở ra nàng định đứng lên thì Trương Lãng bỗng nhiên đè nàng xuống, thấp giọng nói:
- Đừng nhúc nhích.
Dương Dung mở to mắt phượng khó hiểu nhìn qua Trương Lãng thấy hắn thần sắc vô cùng phức tạp, không khỏi đem thân thể mềm mại nhích lại gần, sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao vậy?
Trương Lãng không bận tâm đến thân hình đầy đặn của Dương Dung mà trầm giọng nói:
- Vừa rồi là đội lính trinh sát mà thôi phía sau hẳn là còn nhiều đội xông lên nữa.
- A...
Dương Dung bây giờ mới hiểu được cũng khó trách, Trương Lãng ở trong Tào Doanh mấy tháng rồi đối với việc bày binh bố trận dĩ nhiên là hiểu rõ.
Quả nhiên đám lính trinh sát đi vài phút xong nhìn thấy từ phía xa xa có một đạo nhân mã tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-tam-quoc/2773607/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.