Chương trước
Chương sau
TềHạo ngã xuống rồi bất tỉnh đến năm ngày khiến Tần Khả Tâm sợ muốn chết.Ban đầu, ấn tượng của nàng với hắn không hề tốt, kéo hắn ra cung, chohắn ăn không đủ no nhưng sẽ không chết đói, không gọi là chu đáo.
Trên đường đi, hai lần liền hắn làm nàng tức giận thì nàng đều không chút nể nang mà trừng trị hắn, khiến hắn mắc bệnh liên tục. Tuy rằng nàng cũngchữa bệnh cho hắn nhưng đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, không cốsức mà tìm hiểu thể trạng của hắn.
Mãi cho đến hôm hắn hộc máu rồi bất tỉnh ở Giang Châu nàng mới cẩn thậnkiểm tra cho hắn, phát hiện cơ thể hắn có vấn đề. Hắn sớm bạc đầu khôngphải vì làm việc quá vất vả mà vì thường xuyên uống “tiên đan” của đámđạo sĩ.
Có rất nhiều người tin rằng những tiên đan của đám đạo sĩ luyện ra sẽ giúp người dùng được trường sinh bất lão, mãi mãi khỏe mạnh thậm chí còn cóthể thành tiên.
Nhưng trong mắt những đại phu, tiên đan này chẳng khác gì độc dược.
Cũng không biết trong triều có kẻ nào ngu ngốc đem mấy thứ tiên đan đó vàocung cho Hoàng đế dùng thường xuyên, chẳng phải muốn hại mạng hắn sao
Giờ nàng không chỉ phải điều trị cơn mệt mỏi của hắn mà còn phải giải chất độc tích tụ trong lục phủ ngũ tạng hắn.
Nàng hận không thể có thêm tay thêm chân, một lần làm được thật nhiều việc.Cứ quanh quẩn chạy quanh hắn đến ngày thứ 6 thì hắn cũng tỉnh lại, xemnhư lần này nàng cướp được hắn về từ tay Diêm Vương.
- Ngươi thấy thế nào?
Khi hắn dần thở đều lại, nàng vội chạy tới bên giường hắn. Hắn thở gấp hồi lâu mới nói, giọng nói như gió thoảng
- Lão gia, phu nhân cùng đại tiểu thư đâu?
- Ta đã chôn cất cho bọn họ, ở ngay phía Đông thành.
Đã nhiều ngày nay, nàng cũng thăm dò cuộc sống còn nhỏ của hắn, biết hắnba tuổi thì mẫu thân qua đời, là ông chủ hiệu cầm đồ Thông Bảo nhận nuôi hắn. Bản thân hắn cũng không chịu thua kém, dù không chính thức theohọc chữ nghĩa nhưng cũng tự học chữ, học tính toán, đến 12 tuổi đã bắtđầu học việc ở tiệm cầm đồ.
Qua hai năm hắn được lên làm tiểu nhị, mọi người khen hắn có máu kinh doanh trời cho. Quả nhiên chưa đến nửa năm, đôi mắt coi đồ của hắn chấn độngcủa Giang Châu. Phàm người vào hiệu cầm đồ cầm cái gì, từ đâu đến, cóphải đồ trộm cắp hay đồ giả không hắn chỉ liếc mắt là biết.
Hơn nữa hắn luôn hòa nhã, tướng mạo dễ coi, việc buôn bán càng ngày càngthuận lợi, chưa đến hai năm đã khiến hiệu cầm đồ Thông Bảo thành hiệucầm đồ nổi tiếng.
Mọi người đều biết hiệu cầm đồ Thông Bảo có tiểu nhị rất giỏi thậm chí mấycửa hàng đồ cổ, hiệu cầm đồ khác cũng đến lấy lòng hắn. Nhưng Tề Hạo làngười biết ân nghĩa, hắn lớn lên nhờ Thông Bảo nên không muốn đi tới chỗ khác đối đầu với ông chủ của mình.
Sau này ông chủ coi trọng hắn nên cho hắn là chưởng quầy, năm đó hắn mới 17 tuổi. Mọi người ở Giang Châu đều nói, qua mười năm nữa, danh hiệu đệnhất buôn bán đất Giang Châu chắc chắn là của hắn.
Đáng tiếc thế sự thay đổi, sao được như ý người. Hắn cuối cùng vẫn rời khỏiThông Bảo, thậm chí trở thành hung thủ gián tiếp hại Thông Bảo.
Nay, vợ chồng ông chủ hắn và đại tiểu thư thầm mến hắn đều đã chết.
Hắn không giết họ nhưng họ vì hắn mà chết, trăm năm sao, hắn còn mặt mũi nào gặp ba người dưới chốn cửu tuyền.
Tần Khả Tâm thấy hắn buồn bã thì cũng khó chịu, đi tới bên hắn, xốc rèm trúc, bưng một bát cháo nóng ấm đến.
Mấy ngày nay hắn bất tỉnh, cứ ba canh giờ nàng lại hầm cháo cho hắn muốnhắn vừa tỉnh đã có cháo nóng ăn nhưng hắn luôn bất tỉnh, lãng phí tâmhuyết của nàng.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều
Nàng tới bên hắn, bưng cháo, chuẩn bị bón cho hắn:
- Ngươi muốn buồn phiền cũng phải khỏe lên mới được
Hắn lắc đầu, từ chối:
- Trước tiên nói cho ta biết là xảy ra chuyện gì?
Nàng thông minh đương nhiên biết hắn muốn hỏi là chuyện nhà ông chủ Phòng phạm lỗi gì mà rơi vào kết cục đó.
Nàng chần chờ. Việc này kể ra rất phức tạp, thật sự không hợp để kể cho bệnh nhân bệnh nặng nghe.
- Ngươi không nói ta tự mình đi hỏi.
Nàng lườm hắn, nhìn bản lĩnh của hắn thì muốn hắn nửa sống nửa chết còn dễhơn bóp chết con kiến, hắn muốn nói điều kiện với nàng chẳng phải rấtkhông biết lượng sức sao.
Có câu là
Có câu là,“Bỏ được một thân quả, có thể đem hoàng đế kéo xuống ngựa.” Hắn hiện tại chính là như vậy tử, bất cứ giá nào.
- Ta nói được làm được
Tần Khả Tâm đảo mắt, xem như ăn đủ sự cố chấp của hắn.
- Bởi vì triều đình cấm buôn bán, quan viên địa phương ra sức chèn ép cáctiểu thương, ngoài một số người có quan lại chống lưng, các cửa hàng hầu như đều phải đóng cửa hoặc bị các gia tộc quyền thế xâu xé. Hiệu cầm đồ Thông Bảo làm ăn phát đạt nhất Giang Châu nên ngay từ đầu đã thành tấmbia bị chèn ép. Tri phủ đại nhân không ngại ngần gì gán tội làm bại hoại phong hóa cho họ, tịch biên tài sản nhưng Phùng lão bản là người hiềnlành, dù mất gia nghiệp nhưng được lòng người, được người xung quanhgiúp đỡ nên cuộc sống cũng tạm ổn. Nhưng không có hiệu cầm đồ họ phảichuyển nghề khác để sống, làm nông phu. Nhưng bọn họ vốn là người buônbán, bắt bọn họ trồng trọt sao mà làm cho tốt được? Vì thế qua một hainăm mượn thóc, nông cụ của triều đình nhưng không thu hoạch được gìnhiều. Nợ không trả được, quan phủ bắt Phùng tiểu thư đến giáo phườngcoi như trả nợ. Phùng tiểu thư không chịu, sau đó… ngươi cũng thấy rồiđó.
- Triều đình cấm thương khi nào?
Hạn chế và cấm đoán là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn không dám tin rằng lệnh trọng nông ức thương lại bị bóp méothành dạng này.
- Mặc kệ là cấm hay hạn chết đều rất vớ vẩn. Trời đất luôn thay đổi, nhữngngười có của cũng như người bình thường thôi, ngươi có thể tưởng tượngcảnh ngươi hoặc ta đi cày ruộng sao? Cho nên ta nói ngươi quản nhiềuviệc lắm, mệt mỏi chính mình mà chẳng được tác dụng gì, chẳng bằng không làm gì cả, cho ai thích buôn bán thì buôn bán, thích làm ruộng thì làm, thích đọc sách thì đọc… ai chẳng là nhân tài, đều là ích nước lợi dân.
Ai cũng là nhân tài… hắn từng đọc một cuốn sách bàn về trị quốc, trong đóluận điểm chính là “ai cũng là nhân tài”, sĩ, nông, công, thương đềungang hàng nhau.
Nhưng ý tưởng này bị đám quan lại trong triều Lí Hữu Hợp nói là lời yêu dị.
Tất cả các giai cấp chỉ có người đọc sách là cao quý nhất, đó mới hợp với tư tưởng lão phu tử, thánh hiền.
Tề Hạo không biết ý tưởng trong cuốn sách đó là đúng hay sai nhưng hắncũng không tán thành ý tưởng của đám nho sĩ đó. Hắn cho rằng dân chúngnhư nước, nước không có hình dạng cố định bởi vậy cần triều đình địnhhướng cho bọn họ. Nhưng hiển nhiên, hắn không phải là người có đủ tưcách dẫn đường cho nên một đất nước đang an lành bị hắn làm cho loạnthất bát tao.
Hắn thở dài một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tần Khả Tâm chỉ đành bất đắc dĩ nhìn bát cháo dần nguội đi trong tay, xemra lần này lại phí tâm rồi, lại đành xuống bếp hầm bát cháo mới thôi.Nàng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, lẳng lặng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
- Tần cô nương.
Đột nhiên hắn mở bừng mắt gọi nàng:
- Ta muốn ăn cái gì đó dưỡng sức, mai đi tế bái nhà Phùng lão bản
- Không được
Nàng kêu lớn. Nàng luôn cảm thấy hắn từ khi đến Giang Châu đã có chút khôngổn. Khi mới gặp, thân thể hắn đã có chút yếu đuối, càng ở chung nàngcàng phát hiện dưới lớp vỏ hiền lành của hắn là trái tim cứng rắn, kiênđịnh. Mà nay, hắn xé bỏ lớp áo hiền lành bọc ngoài, bộc lộ ra góc cạnhsắc bén của hắn như bảo đao rời khỏi vỏ là sẽ nhuốm máu
- Ta chỉ nói cho ngươi chứ không phải hỏi ý của ngươi. Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng thà nghe hắn mắng còn hơn nghe hắn nói những lời lạnh nhạt như thế này.
- Thân thể ngươi lúc này rất yếu, không chịu được mệt mỏi, để ta giúp ngươiđiều dưỡng thêm, ba ngày sau ngươi đi tế bái được không?
Lần này nàng không dám tự tiện điểm huyệt ngăn cản hắn, chỉ đành nhẹ nhàng nói vậy
- Được.
- A?!
Nàng đã nghĩ hắn sẽ rất kiên quyết, không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy khiến nàng bất ngờ
- Mang cháo lại đây đi, ta ở khách điếm tĩnh dưỡng một hai ngày rồi đi
Lúc này, trên người hắn có cảm giác rất quái dị, có khí thế khiến ngườikhác sợ hãi làm cho nàng đành ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
Nàng nhìn hắn ăn cháo, cử chỉ cao quý, tao nhớ mới nhớ lại hắn từng là vuacủa một nước. Bây giờ dù hắn là hoàng đế tốt hay là vua ngu ngốc thìcũng là thiên tử cao cao tại thượng, lời nói của hắn là thánh chỉ, aicũng phải nghe theo. Trước kia, hắn không tỏ uy của Hoàng đế với nàngnên nàng thỏa sức coi thường hắn. Nay, hắn động oai hùm, nàng cảm giáctoàn thân rét lạnh, trán toát mồ hôi, cuối cùng cũng biết được khí thếgiấu dưới lớp bọc tao nhã của hắn.
Ba ngày sau
Tần Khả Tâm ở trong phòng khách điếm, đi qua đi lại, mệt muốn chết. Nàngvừa nói chỗ mai táng một nhà ba người Phùng lão bản xong, Tề Hạo đã mộtmình đi tế bái, không cho nàng đi theo.
Thật ra nàng chẳng cần để ý lời hắn nói, dựa vào khinh công của hắn cho dùcó lén đi hắn cũng chẳng phát hiện nổi. Nhưng trong lòng nàng như có lời nhắc nhở: “đừng chọc giận hắn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Gặp quỷ đi, hắn là kẻ trói gà không chặt thì làm gì được nàng? Chỉ cần búng ngón tay nàng có thể giết chết hắn rồi. Nàng không sợ hắn, nàng cầnphải theo sát hắn, không để hắn trở về hoàng cung, nếu không để cho khíthế của hắn cường thịnh lại thì không tốt. Nhưng tim của nàng lại đậpthình thịch, hai chân run run, muốn theo dõi hắn mà chân như nhũn ra.Quả là kì lạ, nàng sao phải nghĩ xem Hoàng đế ngu xuẩn này vui hay giận?
- Ai!
Nhưng sự thật là nàng rất lo lắng cho hắn
- Tề Hạo, Tề Hạo, ngươi dù gì cũng đọc sách vài năm, hiểu được đạo lý làm ngươi, đừng có nghĩ không thông a!
Nàng đi đi lại lại trong phòng từ ngày sang đêm, từ khi trăng lên đến khi mặt trời mọc.
Một ngày một đêm trôi qua, hắn còn chưa về, không phải đi tế bái mà nghĩ quẩn muốn tự tử chứ?
Tự đáy lòng Tần Khả Tâm không hề muốn chống đối hắn nhưng thấy thời giantrôi càng lúc càng nhanh, nàng thật sự không chờ nổi nữa.
Mở cửa sổ ra, cũng chẳng để ý việc thi triển khinh công giữa ban ngày banmặt sẽ làm bao người kinh hãi, nàng phi thân ra khỏi cửa sổ, như đạibàng giương cánh, lao về phía thành Đông.
Đến chỗ mai táng một nhà ba người Phùng lão bản quả thấy Tề Hạo cầm một bầu rượu ngồi trước mộ, tự rót, tự uống, tự nói chuyện. Nàng không nghe xem hắn nói gì mà chỉ chăm chú nhìn mái tóc hắn.
Năm nay hắn mới 25 tuổi, chính là lúc phong nhã hào hoa nhất nhưng vì ngàyđêm làm việc vất cả mà tóc bạc sớm. Nhưng cũng chỉ là lốm đốm mà thôi.Vậy mà chỉ qua một đêm, tóc hắn bạc trắng đầu, gió khẽ thổi qua, tóctrắng bay bay. Đối lập với đó là khuôn mặt bị bệnh của hắn đỏ hồng,thoạt trông lại có vẻ vô cùng động lòng người.
Nàng yên lặng nhìn hắn, trái tim giống như bị đánh một quyền, vừa chua xót, vừa đau đớn lại vừa tê dại.
- Nếu đã đến rồi thì tới đây ngồi đi
Hắn thấy nàng, thản nhiên nói
Nàng đứng bất động ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn hắn dần mơ hồ, dường như bị nước mắt dâng lên làm nhòe mọi thứ.
- Sao thế? Hắn hỏi, vẫn chỉ với ngữ điệu thản nhiên như trước
Cổ họng nàng khô khô, chỉ vào hắn nhưng không nói được gì.
- Ta có chỗ nào không đúng sao
Hắn cười như mây như khói, rõ ràng ngay trước mắt nhưng không thể với tới. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi chua xót nói:
- Tóc của ngươi…
- Tóc?
Hắn kéo lọn tóc đằng sau ra nhìn, chỉ thấy trước mắt là màu trắng bạc, không có lấy một sợi tóc đen. Hắn tùy ý nới lỏng tay ra:
- Ta vốn sớm đã bị bạc tóc, nay cũng chỉ bạc nhiều hơn một chút thôi, cũng chẳng có gì
Đó chẳng phải là trắng hơn một chút mà là cả đầu bạc trắng, một đêm đầubạc. Cảm giác áy náy nặng nề dâng lên trong lòng nàng. Là nàng hại hắnthành thế này sao?
Hắn vẫy tay với nàng:
- Ngươi không phải là người sẽ ngạc nhiên vì mấy sợi tóc bạc chứ. Đừng nghĩ nhiều, lại đây tán ngẫu đôi câu đi
Nàng cắn môi, cái đầu cao ngạo bất giác cúi thấp. Lần đầu tiên gặp hắn nàng coi thường hắn, giờ nàng cảm thấy có lỗi với hắn
- Đừng như thế, ai mà chẳng có tóc bạc, trừ phi là chết yểu
Hắn rót một chén rượu đưa tới trước mặt nàng
- Uống đi, từ từ nói chuyện.
Nàng không nhìn hắn, hồi lâu sau mới khẽ nói:
- Xin lỗi ngươi
- Ngươi từng làm chuyện có lỗi với ta sao? Hắn cười to: - nếu nói cho một người biết cái gì là sự thật là sai lầm, bỏ mặc ta trong mơ hồ, không biết gì mới là đúng đắn?
- Nhưng…
- Đừng nhưng gì cả, một ly rượu này ta tạ ơn ngươi, ngươi đã cho ta nhìn rõ thế giới này
Hắn sống trong hoàng cung, được người bao học, sống trong xa hoa lãng phí,tràn ngập giả dối với người khác có lẽ là hạnh phúc nhưng Tề Hạo khôngmuốn thứ đó. Hắn chỉ muốn sống trong trời đất bao la, tự mình đạt đượcthứ mình mong muốn
- Tề Hạo
Nàng mím môi, đón lấy chén rượu nói tiếp:
- Ta biết nhà họ Phùng có ý nghĩa rất lớn với ngươi, bọn họ không chỉ là chủ cũ của ngươi mà còn là người thân của ngươi. Bọn họ chết rồi ngươi rấtđau lòng nhưng người chết đã chết, ngươi phải cố gắng bảo trọng.
Hắn vuốt mái tóc bạc bị gió thổi, khẽ nhếch miệng.
Lần đầu tiên nàng phát hiện hắn không chỉ có khí chất tao nhã mà còn rấtđẹp trai, mày kiếm, mũi thẳng, môi hồng răng trắng, khí khái như tùngtrên núi mà thanh nhã như liễu ven sông.
Trái tim non nớt đập loạn, hai mắt nàng không rời được khuôn mặt tuấn tú như ngọc ấy.
- Tần cô nương nói đúng
Hắn giơ bầu rượu lên, từ xa kính nàng một chung:
- Phùng lão bản đối với ta như cha ruột, phu nhân như mẫu thân, đại tiểu thưbình thường luôn gây phiền phức nhưng ngây thơ đáng yêu, ta cũng coinàng như muội muội của mình. Ta sống 25 năm thì đến một nửa thời gian là sống ở hiệu cầm đồ. Trước đây, khi xem ông chủ buôn bán ta đã nghĩ, cómột ngày, ta sẽ thành thương nhân lợi hại như hắn. Sau này làm chưởngquầy, ông chủ luôn nhắc nhở ta không được thỏa mãn với bản thân, phảibiết nhìn xa trông rộng. Ta lại âm thầm thề trong lòng, sẽ tích cóp bạcđể tự mình mở cửa hàng, hơn nữa còn phải lớn hơn của ông chủ. Ta chưatừng nghĩ tới, thì ra là đại tiểu thư thích ta nên ông chủ mới đổi cáchcổ vũ khác để ta nỗ lực phấn đấu.
Rất kì lạ, nàng không thích nghe hắn nói chuyện về Phùng gia, nhất là khihắn nhắc đến cái tên Phùng Ngọc Bảo, vẻ mặt mông lung khiến nàng có chút khó chịu. Nhưng Phùng gia đều đã chết, nàng có lòng này có vẻ quá íchkỉ.
Cứ như thế, lòng nàng như pha tạp đủ các loại dầu, muối, tương, dấm, trà…đủ mọi mùi vị khiến nàng mất tự nhiên, khó mà nói gì. Mà Tề Hạo như bịtrói buộc đã lâu, một khi gặp biến cố cũng như một can dầu gặp lửa, sẽkhiến cả người hắn nổ tung.
Hắn muốn làm loạn, muốn làm những chuyện trước kia không dám làm, dù có vìvậy mà tự hủy diệt chính bản thân mình hắn cũng mặc kệ. Cho nên hắnchống lại Tần Khả Tâm, biết nàng võ nghệ cao cường, chọc giận nàng kếtquả sẽ vô cùng thảm nhưng vẫn muốn chọc giận nàng.
- Còn ngươi? Nói chuyện của ngươi đi?
- Ta…
Suy nghĩ trong lòng nàng không bắt kịp lời nói của hắn, sửng sốt hồi lâu mới nói:
- Ta chẳng có gì để nói cả. Ta là một cô nhi, được sư phụ thu nhận, dạy ythuật cho ta, dạy võ nghệ cho ta. Trên ta có một sư huynh và một sư tỉnhưng ta ít khi gặp bọn họ. Phân nửa đều là ở bên ngoài giúp người chữabệnh
- Sư phụ ngươi bản lĩnh bất phàm mới có thể dạy dỗ đồ đệ như ngươi
Nhớ tới mấy lần bị nàng hành hạ mà trong lòng có chút tức giận, ngữ điệu có phần cay cú.
- Ngươi trách ta đá ngươi xuống nước sao?
Nàng nhăn mặt:
- Cái đó cũng không trách ta được, ai bảo ngươi không tắm rửa, người ngợm bẩn thỉu.
- Ta ngày nào cũng tắm, sao lại bẩn?
- Mỗi ngày ở bên ngoài, phơi nắng phơi gió sao có thể không bẩn? Đây này,ngươi ngồi trước mộ phần một ngày một đêm, bùn đất dính vào người khôngbiết bao nhiêu mà kể còn dám cãi không bẩn?
Hắn vốn tức giận với nàng nhưng nghe những lời này thì sự tức giận không hiểu sao lại biến mất
- Đi ra ngoài luôn luôn bất tiện, sao có thể lúc nào cũng giữ cho mình sạch sẽ không vương một hạt bụi?
- Cho nên phải tắm nhiều lần. Nói cho ngươi biết, giữ gìn cơ thể sạch sẽ thìmới khỏe mạnh được. Đây là lời khuyên của một đại phu cho ngươi đó
Cái gì cơ? Hắn nghe lời đề nghị cổ quái này mà cười lớn:
- Lời đề nghị của nàng ta chưa từng nghe qua, thường nghe người ta nói, mộtlần tắm là gột sạch đi nguyên khí ba năm nên nam tử hán đại trượng phutốt nhất là bớt tiếp xúc với nước thì hơn
Nàng nghẹn họng nhìn hắn, bộ dạng dáng yêu như con mèo con mới sinh:
- Ngươi đừng đến gần ta, ba năm không tắm thì thành người rắn sao?
- Rắn thì không đến mức nhưng thực ra cũng chỉ là thêm chút ghét mà thôi
- Ghê muốn chết
Nàng cười, khuôn mặt trắng như màu áo, từ đầu đến chân một màu trắng như tuyết, thật sự là yêu sạch sẽ quá độ.
- Như ta nếu gọi là ghê tởm thì ăn mày bên đường tính cái gì? Ta thấy lúc ngươi coi bệnh cho bọn họ cũng đâu có vẻ mặt gì khác lạ
Nói đi nói lại đều là nàng quá hà khắc với hắn mà thôi
- Bọn họ bị bệnh mới như thế, sao có thể vơ đũa cả nắm?
Nàng không phải là bồ tát, không thể cứu vớt tất cả chúng sinh nhưng tấm lòng của người làm thuốc vẫn phải có
Hắn sợ run, sờ sờ mũi, nghĩ lại chính mình mới là kẻ đi so đo.
Thật ra tính cách của nàng không xấu, tuy rằng khiến hắn bị bệnh mấy lầnnhưng cũng đã cứu chữa hắn. Một đường từ kinh thành đến Giang Châu chỉhết mười ngày đi đường nhưng vì mỗi ngày nàng đều dừng lại chữa bệnhgiữa đường nên đến gần một tháng mới đến nơi.
Hắn nhớ tới sự lương thiện của nàng khi chữa bệnh, sự lương thiện xuất phát từ nội tâm, mong muốn người bệnh được khỏe mạnh mà hoàn toàn quên thóiquen ưa sạch sẽ của mình. Khi đó nhìn nàng có nửa điểm đáng ghét?
Trên đời này có rất nhiều người biết nói ngon nói ngọt nhưng có thể làmngười tốt thực sự thì rất ít, nàng là trường hợp đặc biệt trong số ítđó. lúc này, hắn ngoài bội phục, thưởng thức nàng, trong lòng cũng chẳng còn chút nào chán ghét nàng như bình thường nữa.
- Ngươi nói đúng, là ta ích kỉ
Lắc lắc đầu, hắn luyến tiếc nhìn ba ngôi mộ của Phùng gia rồi lắc lư đứng dậy.
- Cẩn thận.
Nàng vội đi tới bên đỡ hắn
- Ta không sao
Chỉ là ngồi quá lâu nên có chút mệt mỏi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng hắn không nhịn được đùa nàng:
- Giờ ta cả người dính đầy bùn đất đó!
- Giờ ngươi đang mắc bệnh. Nàng lườm hắn một cái.
Hắn ngửa đầu, cười ha ha:
- Đúng, ta là bệnh nhân, được đặc quyền
Nếu chỉ có bệnh mới được hưởng thụ sự ôn nhu, quan tâm của nàng… hắn cũngchẳng ngại yếu đuối một chút, tận hưởng ân tình khó có được của mỹ nhân.
- Bị ốm rất vui sao
- Không phải cá sao biết niềm vui của cá!
Tựa vào ngực mỹ nhân, đó là diễm phúc a!
- Đồ điên
Thấy sắc mặt hắn hồng hồng nàng biết hắn lại phát sốt, bàn tay mềm mại ôm eo hắn, bằng động tác nhanh nhất đưa hắn về khách sạn, chữa bệnh cho tốt.
Không biết vì sao, tự ngày ấy trở về, Tần Khả Tâm phát hiện ánh mắt mình khómà rời khỏi Tề Hạo được. Kể cả khi nàng đang chữa bệnh từ thiện mà ánhmắt cũng bất giác tìm kiếm bóng dáng hắn. Sau đó, nàng phát hiện, mỗilần nàng nhìn thấy hắn thì đều thấy hắn đang chăm chú, tán thưởng nhìnnàng. Lúc này tâm tư của nàng sẽ rất phức tạp, như vui, như giận, nhưxấu hổ, nói không rõ, nói không rõ.
Nàng bị bệnh sao? Nhưng mấy lần nàng tự chẩn mạch cho mình thì đều thấy mạch rất ổn, có nghĩa là bản thân khỏe mạnh.
Nhưng như thế thì chuyện gì xảy ra? Nàng không thể chuyên tâm chữa bệnh,không thể không ngừng chữa bệnh trước giờ, tránh có gì sai sót ảnh hưởng đến tính mạng của người.
Nàng rời khỏi sảnh lớn khách sạn, đi lên lầu hai, thấy Tề Hạo đang nhìn mình, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận.
- Nhìn cái gì? Từ sáng sớm đến giờ nhìn còn chưa đủ sao?
- Nàng không nhìn ta sao biết ta đang nhìn nàng?
Hắn cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng.
Người này, lúc mới quen không vô lại như thế, sao sau hôm đó tính cách thayđổi nhiều như vậy. Nàng muốn cãi nhau với hắn nhưng không tài nào thắngnổi hắn. Tức giận hừ một tiếng, nàng đi tới bên bàn, rót thuốc cho hắn
- Uống hết đi
- Ta đã khỏe rồi, cũng không bị sốt, sao phải uống thuốc?
Một ngày uống đến 10 bát thuốc, suốt năm ngày nay đều như thế, giờ chỉ nhìn thấy thuốc hắn đã muốn nôn.
- Cái này không phải chữa phong hàn mà là giúp ngươi giải độc
- Ta trúng độc khi nào?
- Ngươi ăn phải rất nhiều đan được của đám đạo sĩ, trúng độc sâu, giờ độc vàođến lục phủ ngũ tạng, nếu không trừ hết độc thì chắc chắn ngươi sốngkhông quá 30 tuổi
- Ý ngươi là kim đan đạo sĩ luyện để giúp thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi có độc?
Sao có thể? Trong triều có rất nhiều quan lại ngày nào cũng dùng một viênkim đan để mong một ngày được thành tiên. Kim đan đó giá ngàn lạng vàng, nếu hắn không phải đứng đầu một nước sao có mà dùng. Huống hồ sau khidùng kim đan tinh thần thể lực quả thật tăng cao, khiến hắn có sức xử lý quốc sự.
- Nếu ngươi không tin, mang mấy kim đan đó bắt con gà cho ăn thử xem, đảm bảo lũ gà đó sống không được nửa tháng
Nàng đưa bát thuốc tới trước mặt hắn. Hắn rất ngoan ngoãn uống thuốc nhưng miệng không chịu tha người:
- Vì sao nhất định là gà, dùng vịt được không?
- Tùy ngươi
- Hay là dùng trâu đến thử thuốc xem sao
Nàng rất cố gắng khắc chế không để bản thân tức giận nhưng người này đúng là… miệng chó không có ngà voi.
- Trâu lớn như thế ngươi định dùng bao nhiêu kim đan cho nó chết
Hắn nhún nhún vai.
- Thật ra bất kể là gà, vịt hay trâu thì ta cũng không có kim đan, thí nghiệm này không làm được
Nàng cắn răng. Máu dồn lên não, cười hung tợn:
- Có một cách thử đơn giản hơn ngươi đã nghe đến bao giờ chưa
- Cái gì?
- Ngươi đừng uống thuốc giải độc nữa, cứ thế này thôi, xem ngươi sống được quá 30 tuổi không?
Nàng dậm chân rồi xoay người rời khỏi phòng. Hắn từ tốn nói với theo nàng:
- Cách tốt như thế nhưng chỉ sợ có người sẽ luyến tiếc
Nàng khó thở, quắc mắt, xoay người.
- Ta không thèm tiếc
- Ta có nói là nàng sao? Vẻ mặt hắn thật vô tội
Chỉ thấy vệt hồng từ cổ nàng dâng lên, thiêu nóng khuôn mặt nàng.
- Miệng lưỡi trơn tru!
Một chưởng vung lên
Hắn không trốn tránh, thản nhiên nói:
- Hôm nay ta vẫn chưa tắm
Tay nàng dừng trước ngực hắn, rất muốn đánh tiếp nhưng trong lòng có mấyphần mất tự nhiên, mất phần xấu hổ nhưng lạ là không hề chán ghét. Ánhmắt nàng bất giác bị mái tóc xõa trên đầu vai kia hấp dẫn, tóc trắng,ánh bạc lấp lánh còn hơn cả sao trên bầu trời.
Bạch phát tam thiên trượng
Duyên sầu tự cái trường
Bất tri minh kính lý
Hà xứ đắc thu sương
(tóc bạc ba ngàn thước, dài tựa nỗi sầu thăm thẳm, không biết trong gương sáng, nơi nào có sương thu)
Như hắn mong muốn, nàng vô cùng tức giận hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.