Lúcnào cũng vậy, mê lại tỉnh, tỉnh lại mê, đây là chuyện tốt hay chuyệnxấu? Nói thật ra, Tề Hạo cũng không biết. Hắn chỉ nhớ rõ lúc cuối cùngtỉnh táo là hắn đang nhìn Tần Khả Tâm chữa bệnh cho người, vừa nhân hậuvừa tự tin khiến tâm hồn hắn mê mẩn, sau đó thì hắn ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện mình đã rời khỏi khách điếm, đang nằmtrong một chiếc xe ngựa. Chắc Tần Khả Tâm đưa hắn đi. Hắn ngồi dậy, phát hiện ngoài cảm giác hơi đói thì yết hầu cũng không đau, không còn sốt,người đã khỏe lại 8 phần.
Y thuật của Tần Khả Tâm thực sự rất cao. Bình thường ở trong hoàng cungbị nhiễm phong hàn, đến mười thái y thay phiên nhau chăm sóc hắn thìcũng phải 3,5 ngày mới có thể khỏi hẳn. Mà chỉ một bát thuốc của nàng là có thể chữa tận gốc bệnh của hắn, so với nàng, đám thái y đương triềuhẳn là nên tự thấy xấu hổ mà chết đi.
- Tần cô nương.
Hắn ngồi dậy, vươn tay vén rèm xe, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng trắng như tuyết đó, tư thái yểu điệu khiến lòng hắn rung động
- Tần cô nương -- a!
Tay hắn vừa mới chạm vào vai nàng thì nàng đột nhiên vung tay áo, cả ngườihắn lại bay ra khỏi xe ngựa, lăn vài lòng trên đất, xương cốt như vỡvụn.
- Bẩn muốn chết
Nàng khó chịu nói, ra sức phủi chỗ hắn chạm vào.
Tề Hạo nằm thẳng cẳng trên đất, không thể tin được vị Bồ tát từ bi trong trí nhớ lại đột nhiên biến thành nữ nhân hung ác điên cuồng như vậy. Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-diem-chu/41257/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.