Nhưng đây cũng không phải lúc để đau lòng, Dương Thiên chỉ dùng một chiêu liền đánh cho bốn người thê thảm đến mức này, chắc chắn không phải tu sĩ Hợp Thể kỳ tầm thường.
Ngẫm lại cũng đúng, có thể nhận nhiệm vụ hộ tống Vọng Nguyệt Ngư đến đây tham gia đấu giá tất nhiên phải có chỗ hơn người. Đồ đại sư biết, đã đến bước này, muốn giảng hòa là chuyện không thể nào. Lùi không được, vậy chỉ còn cách liều mạng.
Đồ đại sư âm thầm phát ra vài đạo Truyền Âm Phù cầu cứu, sau đó ném ra hơn mấy chục món pháp bảo khác nhau. Dương Thiên nhìn một màn này chỉ nhàn nhạt nói:
- Quý tinh bất quý đa, đạo lý nào chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu?
Đồ đại sư không thèm để ý đến sự châm chọc của Dương Thiên, hắn truyền âm cho ba người còn lại yêu cầu bọn hắn phối hợp với mình. Sau một chiêu Kiếm Vũ của Dương Thiên, ba người đều đã bị thương không nhẹ, trong lòng sản sinh bóng ma.
Trong lúc ba người còn đang do dự, một ánh kiếm màu đen đã lóe lên. Bóng đen bao trùm, đó là thứ cuối cùng mà ba người nhìn thấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức. Ánh kiếm đi qua, ba người không một tiếng kêu liền biến mất.
Thu FGtsguN hồi Phá Thiên, khóe miệng Dương Thiên nở nụ cười:
- Có biết vì sao ta lại để ngươi sống hay không?
Đồ đại sư vô thức lắc đầu, Dương Thiên thản nhiên:
- Ta biết ngươi vừa âm thầm gọi viện binh. Đáng tiếc, ngươi không chờ được. Trước khi giết ngươi, ta có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460815/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.