Nghe nói khuôn mặt mình có thể trở lại như bình thường, Liễu Mị vội nắm chặt lấy tay Dương Thiên, hỏi dồn:
- Dương Thiên, những gì người nói đều là thật sao? Không lừa ta chứ?
- Đều là thật.
Liễu Mị chưa kịp vui mừng thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng khác:
- Nhưng ta chủ tu ma khí, nếu ngươi đem nó loại bỏ, tu vị của ta…
Dương Thiên bật cười:
- Yên tâm đi. Nửa người của ngươi bị ma khí xâm chiếm, biến thành màu đen là do một kẻ nào đó đã cấy ma chủng vào bên trong từ khi ngươi còn rất nhỏ. Theo sự trưởng thành của ngươi, ma chủng hấp thu lượng ma khí ngày càng lớn, bám rể càng sâu hơn. Dù vậy, nó cùng ma khí mà ngươi tu luyện ra hoàn toàn không liên quan gì với nhau. Đúng rồi, ta có thể đem nó phong ấn lại một chỗ, ngươi đem nó từ từ luyện hóa, tu vị sẽ được tăng lên một đoạn lớn.
Liễu Mị hai mắt sáng lên, vui mừng nói:
- Thật sao? Vậy mau làm đi.
Liễu Mị bị khối ma khí này dày vò đã nhiều năm, không nói đến nhan sắc của nàng, mỗi khi ma khí bạo phát, nàng đều phải chịu nổi đau khổ rất lớn. Dương Thiên nói có thể đem nó phong ấn, giúp nàng gia tăng tu vị, Liễu Mị có chút không đợi nổi.
Nhìn thấy sự gấp gáp của nàng, Dương Thiên gật đầu:
- Được, ta sẽ làm ngay. Trước tiên, ngươi cởi bỏ y phục, sau đó nhắm mắt lại.
- Cái gì?
Dương Thiên đã đoán trước được phản ứng của Liễu Mị, hằn chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460705/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.