Dương Thiên hai tay bế Liễu Mị, liếc nhìn Huyết Thần:
- Ta đã từng nói, kế hoạch của ngươi có chỗ sơ hở, có biết là sơ hở ở chỗ nào hay không?
Huyết Thần theo quán tính hỏi lại:
- Là chỗ nào?
Dương Thiên xòe bàn tay ra, một ngọn lửa màu vàng rực rỡ đang nhảy múa bên trong tay hắn:
- Đó là, ngươi chưa bao giờ đánh giá đúng sức mạnh của ta. Huyết Anh Sát Trận quả thực không tệ, nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta chỉ là Nguyên Anh kỳ. Trận chiến này, ngươi đã thất bại trước khi nó bắt đầu.
Huyết Thần hoảng hốt, lùi về phía sau vài bước, giọng nói run rẩy:
- Không thể nào, cho dù ngươi là tồn tại từ hơn một ngàn năm trước thì cũng không có khả năng đạt đến Phân Thần kỳ. Bản tôn đã khẳng định với ta, pháp tắc của thế giới này không hoàn chỉnh, vô pháp đột phá cảnh giới cao hơn.
Dương Thiên nhìn Huyết Thần như một tên ngốc:
- Ai nói với ngươi là ta theo mảnh vỡ của Tu Chân Giới đến đây?
Tròng mắt Huyết Thần co rụt lại, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, thất thanh la lên:
- Lẽ nào ngươi là Xuyên Không Giả?
- Xuyên Không Giả? Ừm, dùng danh từ này cũng không sai. Nói cho đúng hơn, ngàn năm trước ta là người trái đất, tìm đến Tu Chân Giới tu luyện, sau đó trở về đây. Ây, ta còn chưa nói xong…
Dương Thiên còn đang nói dở câu, Huyết Thần đã không còn bóng dáng nữa. Đây là loại trò đùa gì? Xuyên Không Giả, kém cỏi nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460704/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.