- Ngươi ăn gian.
Dương Thiên khinh thường:
- Vẫn là câu nói quen thuộc mà những kẻ thua cuộc vẫn thường nói. Nếu ngươi không thể đưa ra bằng chứng, tất cả chỉ là ngụy biện.
Hai người cứng miệng, việc tung đồng xu từ đầu đến cuối đều do bọn họ thực hiện và quan sát một cách kĩ càng, luật của trò chơi cũng có lợi cho họ. Nhưng tại sao trên mặt đất lại xuất hiện một cái khe nhỏ, đồng xu kia lại trùng hợp rơi vào cái khe đó nên đứng thẳng. Chuyện này thực sự quá vô lý.
Thấy hai người không phản bác được, Dương Thiên tiếp tục lấn tới:
- Nếu các ngươi không còn gì để nói, vậy theo như đổ ước, chiếc va ly này sẽ thuộc về ta.
Dương Thiên thuận tay cầm lấy va ly. Có điều hắn còn chưa kịp nâng nó lên thì đã có một vật sắc nhọn kề sát eo. Một người nén âm thanh xuống mức thấp, uy hiếp:
- Thanh niên, ta không biết ngươi là ai, cũng không quan tâm ai phái ngươi đến đây. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn rời đi, bọn ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngược lại…
Dương Thiên đưa tay che miệng ngáp một cái:
- Chơi chán rồi.
Hai người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hai mắt đã tối sầm lại, ngã xuống đất bất tỉnh. Lưu Ly nãy giờ vẫn quan sát tình hình bên này qua tấm gương treo trên tường, thấy có biến vội vả chạy sang.
- Dương Thiên, ngươi đã làm gì bọn hắn?
Dương Thiên nhún vai:
- Ta cùng bọn hắn chơi một trò chơi, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460687/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.