Dương Thiên nhún vai:
- Không phải khi lên xe máy phân khối lớn, người phía sau sẽ ôm người ngồi đằng trước sao?
- Nhưng mà…
- Ta làm gì sai sao?
Lưu Ly câm nín, tuy biết Dương Thiên cố tình nhưng nàng lại không tìm ra được lý do để phản bác, đành cắn răng lái xe thật nhanh, tìm đến một quán nước gần đó. Dương Thiên cũng không làm gì quá đáng, khi đến nơi, hắn xuống xe một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa bước vào bên trong, Dương Thiên thở dài:
- Ngươi thật sự biết chọn chỗ a.
Lưu Ly ngạc nhiên:
- Ngươi có ý gì?
Dương Thiên tỏ vẻ thần bí:
- Lát nữa sẽ biết.
Chọn vị trí thích hợp ngồi xuống, gọi hai ly nước ép trái cây, Dương Thiên liếc nhìn sang chiếc bàn ở gần đó, cười nói:
- Ngươi có để ý đến chiếc va ly màu đen đó hay không?
Lưu Ly định xoay người nhìn thì bị Dương Thiên giữ tay lại, nàng tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi biết bên trong nó có chứa gì sao?
- Đương nhiên là biết, hơn nữa còn là một thứ rất thú vị.
- Là thứ gì?
- Một thứ bột màu trắng. Hít một hơi sẽ quên hết phiền muộn trên đời.
Lưu Ly trợn mắt, phun ta hai chữ:
- Ma túy.
- Có lẽ là vậy.
- Có lẽ? Dương Thiên, ngươi có chắc hay không, đây là vấn đề nghiêm túc a.
Dương Thiên dựa người vào lưng ghế, thản nhiên nói:
- Ai mà biết được. Có điều, ta chưa từng thấy người nào đựng bột mì trong va ly và mang theo súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460686/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.