- Đoán, chuyện quan trọng như vậy mà ngươi lại đoán bừa hay sao?
Dương Thiên chỉ tay vào đầu mình:
- Đừng xem thường trí tuệ của ta, những chuyện ta đoán chưa bao giờ sai.
Lý Bàn bĩu môi khinh thường:
- Nếu ngươi thực sự lợi hại như vậy, tại sao không đoán xem nữ nhân của ngươi đang nghĩ gì.
Dương Thiên nhìn qua phía cửa xe, thở dài:
- Cổ nhân có câu, lòng dạ đàn bà như kim đáy biển…
Lý Bàn vẫn quyết không tha:
-Tất cả chỉ là ngụy biện.
Dương Thiên tức giận nói:
- Ngươi thì biết cái gì. Cây kim dưới đáy biển ta chỉ cần vai giây là lấy được, so với nói, lòng dạ của nữ nhân còn khó nắm bắt hơn nhiều.
Lý Bàn trợn mắt, im lặng không nói câu nào. Tư duy của tên này trái ngược với người bình thường, nói lý với hắn quả thực là vô ích. Chi bằng giữ lại chút sức, đến khi gặp lại Tiểu Vũ…
Nghĩ vậy, Lý Bàn dứt khoát mặc kệ Dương Thiên. Hắn không tin chuyện Lý Quân có ý đồ tác hợp cho Dương Thiên là Lý Nghiên.
Dương Thiên thấy Lý Bàn im lặng cũng không tiếp tục làm phiền, từng ly từng ly rót xuống rồi uống cạn. Trên xe bày đều là những loại rượu quý, chắc là Lý Quân đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Đã vậy, Dương Thiên đương nhiên sẽ không khách khí.
Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi xe dừng lại, Lý Quân bước xuống xe, lớn tiếng gọi to:
- Đã đến nơi.
Ba người bước xuống xe, Dương Thiên nhìn qua đồng hồ, chỉ mới hơn 6 giờ 30 phút nên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460600/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.