Dương Thiên nhún vai, lẩm bẩm:
- Ngươi tốt xấu gì cũng là cảnh sát hình sự, tại sao tố chất tâm lý lại kém như vậy?
Lưu Ly trợn mắt, tức giận hỏi:
- Ngươi nói ai tố chất tâm lý kém?
- Ngươi nghe nhầm rồi, ta vừa mới nói ly sinh tố kia chất lượng thật kém.
- Ta có nghe thấy hai chữ “tâm lý”.
- Chắc chắn lỗ tai của ngươi có vấn đề rồi, có cần ta xem bệnh cho hay không?
- Tai của ngươi mới có vấn đề.
Đùa giỡn một hồi, Lưu Ly mới nói vào chuyện chính:
- Tình hình bên trong ra sao, ngươi vừa vào trong xem xét, chắc đã nắm rõ rồi đúng hay không?
- Xem xét? Ta có nói là sẽ đi vào trong xem xét sao?
Lưu Ly ngẩn ra:
- Vậy nãy giờ ngươi đã đi đâu? Ngươi biến mất đã hơn 10 phút rồi a.
Dương Thiên mặt mày nhăn nhó:
- Mọi chuyện bên trong ta đã giải quyết xong.
- Cái gì? Chỉ mới hơn 10 phút, ngươi đang nói đùa có đúng không?
Dương Thiên có chút không biết nói gì:
- Ngươi có thể xem trọng ta hơn một chút hay không. Chỉ là chuyện vặt vãnh, nếu không phải ta chơi đùa hơi quá, 1 phút là đủ rồi.
Lưu Ly câm nín, trong thâm tâm cho rằng Dương Thiên đang mạnh mồm. Trong vòng 1 phút, đột nhập được vào hay không còn khó nói, đừng nghĩ đến chuyện bắt cướp, giải cứu con tin. Nghĩ thì nghĩ vậy, nàng vẫn vô cùng sùng bái Dương Thiên, chỉ trong vòng 10 phút đã giải quyết được hết bọn cướp, so với sự kiện trong rừng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460591/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.