Đằng xa là một mỹ nữ đang ngồi cạnh một trung niên nữ nhân. Nàng khá xinh đẹp, tuy thua kém đám người Tần Tuyết một chút nhưng cũng là một mỹ nữ khó gặp. Nàng đang cầm một ly rượu, gương mặt đượm buồn, dường như có tâm sự rất lớn.
Dương Thiên thấy Lý Bàn vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, không nhịn được vỗ mạnh vào đầu hắn một cái:
- Tỉnh lại đi.
Lý Bàn dường như từ trong mộng tỉnh lại, có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Dương Thiên cảm thấy có hứng thú, liền kéo Lý Bàn ra một cái bàn vắng người tra hỏi:
- Bàn tử a, ta không ngờ ngươi lại che dấu sâu như vậy. Nói, mau kể thiên tình sử của ngươi cho ta biết.
Lý Bàn giả ngu:
- Ta cùng nàng không quen biết a. Vừa rồi chỉ là thất thần vì vẻ đẹp của nàng.
Thấy Lý Bàn nói dối một cách ngu ngốc như vậy, Dương Thiên bĩu môi khinh thường:
- Ngươi nói dối cũng nên sử dụng đầu óc, tìm một lý do cho hợp lý. Nàng tuy xinh đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém Tần Tuyết một chút. Ngươi chưa bao giờ nhìn Tần Tuyết bằng ánh mắt như vậy. Ta cảm thấy trong ánh mắt của ngươi tràn ngập yêu thương, còn có một chút tiếc hận, bi thương,...
Lý Bàn mặt đã đỏ bừng:
- Ngươi không nên nói bậy, ta sao có thể nhìn nàng như vậy.
Dương Thiên cảm thấy Lý Bàn không còn cứng miệng được nữa, liền nhân cơ hội tấn công:
- Đúng vậy, có lẽ là do ta nhìn nhầm. Nhưng tình cảm của ngươi đối với nàng chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460448/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.