Đại hán như thường lệ cho mỗi người hai mươi điểm cống hiến và thưởng thêm mười hạt Ngọc mễ, Phong Lôi lần này giàu có rồi nên không tính mua lại Ngọc mễ để đi bán nữa. Phong Lôi và Vu Chính về phòng thì kiếm một cái vò nhỏ cho Ngọc mễ vào nấu như nấu cơm. Hai người tuy đã dùng ích cốc đan nhưng nghe nói gạo này có tác dụng tăng cường sức mạnh thân thể thì cũng muốn dùng thử. Phong Lôi và Vu Chính đều không giỏi nấu cơm gì nhưng vì là Ngọc mễ nên đần trong vò cũng toát ra mùi thơm làm hai kẻ háo hức chảy nước miếng. Mỗi hạt Ngọc Mễ sau khi nấu nên nở ra to bằng ngón tay, trắng như ngọc, tỏa ra mùi hương thơm ngát của lúa mới. Hai kẻ háu ăn đã không còn đợi nổi, mỗi người trong tay một cái muỗng gỗ tranh nhau ăn như trẻ con. Cơm vẫn còn bốc khói nghi ngút nhưng chỉ chớp mắt đã không còn một hạt. Hai người Phong Lôi đang quệt quệt miệng vẫn chưa đã thèm thì trong bụng nổi lên một luồng nhiệt lưu rồi lan đến khắp các thớ thịt trong cơ thể. Hai người Phong Lôi vội ngồi xuống vận khí để đẩy luồng nhiệt lưu đi khắp cơ thể rèn luyện đều các bộ phận. Sau khi vận hành mấy hơi thở, Hai người đồng thời mở mắt đều cảm thấy khí lực thân thể đã tăng lên được một chút, nếu có thể trường kỳ sử dụng thì hiệu quả mới rõ ràng hơn. Sau đó Phong Lôi từ biệt Vu Chính về phòng mình nghỉ ngơi đồng thời suy nghĩ về những việc cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-loi-de-quan/2811893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.