Chương trước
Chương sau
Đá xám trên đời lúc nào mà chẳng đầy rẫy, minh châu lấp lánh mới thực là vật khó tìm.

Đằng Long đang ngồi ngắm nhìn những viên đá nhỏ trơ trọi ở bên bờ suối, cái thứ im lìm câm điếc như chính con người của y.
“Về nói với Ngưu hầu, Đằng Long là người mà Tuệ Cơ cần đến, Ngưu gia các ngươi nhất định không nên hành sự lỗ mãng.”
Phụng Dương tiến lại Thạch Kiều, nàng thả cho hắn cùng với những người Hồng kì đi khỏi. Dù sao thế cục ở đây đã định, Thạch Kiều có muốn cũng chẳng thể nào xoay chuyển.
“Cả ngươi nữa, từ đây đến Tiên tộc còn xa lắm. Ngươi đến từ đâu thì nên quay về đó đi, đừng nên bám theo Đằng Long làm gì cho phí hoài công sức.”
“Tạ ơn mỵ nương, tạ ơn mỵ nương. Đa tạ!”
Lão Vương thấy mình được thả thì vui sướng khôn cùng, cái mạng của hắn không bị Tiên tộc lấy đi là may lắm rồi.
“Đi đi!”
Được sự cho phép, lão Vương lật đật đứng dậy thu dọn những viên ngọc trai rơi vãi rồi cho vào túi. Hắn ta sau đó ba chân bốn cẳng mà chạy vun vút.
“Hỏng rồi! Kì này chắc lại no đòn với ông chủ?” Tội chết thì thoát nhưng còn nhiệm vụ ông chủ giao cho đã không hoàn thành. Lão Vương kì này nhất định sẽ ăn no đòn cho mà xem.
Tàn cuộc đã thu dọn xong nhưng đại sự thì vẫn có đó. Vấn đề của Phụng Dương lúc này…
Nàng nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn đang ngồi lặng im mà thở dài. Làm sao có thể thuyết phục con người đó đây? Phụng Dương bước từng bước nhỏ nhẹ lại gần Đằng Long, nàng khẽ ngồi xuống bên cạnh.
Những người thuộc hạ theo nàng thấy thế liền chủ động ngồi xa và không kẻ nào lên tiếng quấy rầy. Bọn chúng bây giờ có lẽ cũng được nghỉ ngơi sau một trận kịch chiến.
Róc rách!
Những làn nước trong len lỏi qua từng kẽ đá, chúng cứ mãi làm một điều vô ích như thế. Nhưng rồi nước chảy thì đá mòn, liệu rằng những lời khuyên nhủ lâu dần có thấm vào tai?
“Long…”
Thanh âm vang lên ở bên tai trái, Đằng Long bất chợt lại tưởng tượng. Khốn kiếp thật! Hình như bên phải của y chính là Như Tranh? Nàng đang hiện về và gọi tên y một cách trìu mến?
Không đâu! Chẳng qua là do tiếng gọi của Phụng Dương giống nàng quá thôi.
“Chỉ có Như Tranh mới được phép gọi ta như thế?” Đằng Long thầm nghĩ.
Mùi hương này, cái thứ hương thơm phảng phất đã ba năm rồi Đằng Long mới được thưởng thức.
“Cái thói ở đâu lại đi học theo Như Tranh gọi ta như thế?”
Đằng Long cảm thấy bực dọc. Cho dù có là mỹ nhân tuyệt sắc đi chăng nữa thì cũng không thèm để tâm, Đằng Long một mực hướng mắt ra những con nước trong vắt đang chảy tí tách.
“Ba năm nay… ngươi… ổn chứ?”
Phụng Dương hỏi trong lo lắng. Nàng thực sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của y, chỉ cần quay đầu sang phải là có thể. Nhưng nàng không đủ dũng cảm.
Là vì sợ một con người có thể nhập quỷ bất cứ lúc nào?
“Vẫn ổn!”
Thanh âm trầm mặc vang lên. Cả Phụng Dương và Đằng Long đều biết câu hỏi thực sự vô nghĩa. Câu trả lời cũng hoàn toàn không có giá trị. Nhưng hai người vẫn làm việc ấy, đơn giản đó là cách duy nhất có thể bắt đầu câu chuyện.
Tất cả những thứ “không ổn” Phụng Dương có lẽ sẽ hiểu phần nào. Sự đau khổ dằn vặt chất chứa ngày một đầy lên ở sâu trong tim, thù hận hòa vào máu đỏ cùng với tinh thần bất định khiến cho Đằng Long chẳng được một ngày yên giấc. Cứ nhắm mắt lại thì bóng tối quay về, hơi lạnh và cơn cuồng sát cũng thế. Hơn hết, lúc nào hình ảnh Như Tranh máu me rũ rượi cũng in hằn rõ nhất. Nó luôn luôn xuất hiện sau cùng, như thể tìm đến Đằng Long để rồi nhấn chìm chính y vào cơn khốn cùng tuyệt vọng.
“Theo ta quay về Tiên tộc đi!”
Tuyệt vọng còn đến từ chính lời nói của Phụng Dương. Quả là một câu đề nghị lố bịch! Chính nàng còn nhận thức rõ điều đó, Tiên tộc không còn đủ sức níu kéo Đằng Long thêm nữa. Bởi vì nơi này đã khiến cho y mất đi người mà mình thương yêu nhất. Tiên tộc với biết bao hi vọng cuối cùng lại reo rắc toàn nỗi bi ai thống khổ cho y.
Đằng Long thậm chí đã tuyên bố sẽ tiêu diệt Tiên tộc cơ mà?
Hiện tại không giống với khi lần đầu tìm đến Tiên tộc, cũng chẳng giống lần cuối rời khỏi Tiên tộc. Đằng Long bây giờ không còn vui vẻ tinh nghịch như xưa, y cũng chẳng phải là người cuồng sát vô cùng đáng sợ.
Y chỉ im lặng!
Thế gian này một là đã không tồn tại Đằng Long, hoặc giả chính y tự mình xóa bỏ sự tồn tại của thiên hạ.
“Quay về ư? Để làm gì chứ?” Đằng Long hỏi. Y hỏi Phụng Dương và cũng là để tự hỏi chính mình.
Một người tưởng như đã chết cuối cùng vẫn còn sống sót trong những ngày tháng thảm thương sầu muộn.
Ta còn sống để làm gì cơ chứ? Câu hỏi cứ thế lớn dần và thay cho câu hỏi ta là ai trong tâm trí? Đằng Long đã chẳng còn gì thiết tha với chính bản thân mình nữa.
Ông trời tạo ra nhân sinh mỗi người vốn dĩ khác biệt. Ông trời muốn y phải sống tất còn nguyên do?
Chỉ là thiên mệnh chưa tới!

Thiên mệnh cũng đang giáng xuống Ngọc bản, chỉ khác không phải do trời. Thiên mệnh ở Man tộc từ lâu đã thuộc về Lư Trường mất rồi.
“Hai vị trưởng lão đến quá đường đột làm cho Ngọc Tà không kịp chuẩn bị. Xin được thứ lỗi.”
Ngọc Tà nói rồi liền quay sang hai người nam tử cúi đầu mỗi bên một cái. Dung nhan của nàng đúng là tuyệt sắc khiến cho kẻ được mệnh danh tử thần cũng không tránh khỏi mê muội.
“Tộc trưởng đại nhân! Ba năm trước thuộc hạ cùng Ngọc bản chủ đã có ước định đến ngày hôm nay sẽ đón Ngọc Tà về bản. Chẳng hiểu vì sao Mã Quang lại ra tay ngăn cản, xin đại nhân định đoạt.”
Thuần Lang quỳ xuống khẩn thiết. Cho dù cuộc chiến thập tử nhất sinh lúc nãy chẳng phải vì lí do này. Thuần Lang đã lấy nó làm cái cớ đầu tiên thì cũng có thể dùng nó để bao biện thoái lui. Còn Mã Quang thì sao? Hắn ta có thể đưa ra lí do gì đây?
“Ngọc Tà… Nàng xuất hiện vì ta hay là vì hắn? Ta chẳng thể biết được tình cảm của nàng sẽ dành cho ai? Nàng mời ta đến Ngọc bản có phải chính là muốn ta sẽ phải ra tay giúp nàng?”
Mã Quang thầm nghĩ, hắn lúc này vô cùng đăm chiêu nhưng cũng không dám ngẩng lên nhìn vào Ngọc Tà. Nàng lúc này đang vui hay đang buồn?
“Nếu như nàng không muốn đi với Thuần Lang thì xin hãy lên tiếng. Nhưng nàng biết không, ta đây cũng chẳng sánh bước bên nàng được đâu.”
“Còn ngươi…” Thấy Mã Quang im lặng thì Lư Trường liền gọi, ông ta chắc chắn tên này đang đắn đo suy nghĩ, hắn ta trước giờ vẫn luôn tính toán đủ đường trước khi mở lời.
Có mỗi việc thích hay không thích mà không nói được? Thế thì làm sao có đủ dã tâm để làm đại sự?
“Đại nhân!” Mã Quang quỳ xuống trước mặt Lư Trường. “Thuộc hạ chẳng may lọt vào mắt xanh của Ngọc bản chủ nhưng lại không biết ông ấy cùng Thuần Lang ước hẹn từ trước. Quả thực đã có phần thất lễ, xin tộc trưởng cùng trưởng lão thứ tội.”
“Ha ha!”
Lư Trường cười lớn rồi trong bụng nảy ra suy nghĩ: “Cũng văn vẻ lắm! Các ngươi rõ ràng kịch chiến bất phân thắng bại, bây giờ vẫn còn muốn so bì về độ anh tuấn mĩ miều hay sao?”
“Ngọc Nguyên Đãng! Ngươi thấy thế nào?”
“Dạ… dạ! Dạ thưa, hai vị trưởng lão đều là những bậc trí dũng song toàn. Thuộc hạ e rằng Ngọc Tà không xứng với các vị ấy.” Ngọc Nguyên Đãng run run.
“Ô hay! Ta hỏi ngươi ý là xem ngươi thích ai hơn ai, Mã Quang hay Thuần Lang? Ta đâu có hỏi xứng hay không xứng.”
Cái đắc chí nhất trong lòng Lư Trường lúc này là việc Ngọc Tà dung mạo tuyệt trần lấp lánh hào quang nhưng Ngọc Nguyên Đãng buộc phải gả đi như một thứ đồ cứu nguy cho Ngọc sơn bản.
Có việc gì đứt ruột bằng việc ấy chứ? Cũng đáng thôi, ai bảo ông ta thích lấy con gái mình ra làm một con cờ?
“Vậy… vậy xin tộc trưởng định đoạt!” Ngọc Nguyên Đãng buộc phải tuân theo Lư Trường.
“Ta ư? Hừ, ta đã nói trước rồi đấy, con gái của ngươi thích ai thì sẽ gả về nhà nấy.”
Ngọc Tà là người bày ra kế hoạch trong ngày nhất đẳng hòng có thể khống chế Mã Quang chống lại Thuần Lang. Điều nàng ta không tính trước được có lẽ là việc Thuần Lang sai người bắt cóc chính nàng để lấy cái cớ gây chiến.
Và có một thứ Ngọc Tà vạn lần không thể ngờ được… Lư Trường trở về! Nó làm cho mọi kế hoạch của Ngọc bản sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Bè cánh chẳng thể kéo được, người cũng không nằm trong tay.
Hiện tại Ngọc Tà rơi vào thế cục do chính nàng dày công xây dựng, một thế tiến thoái lưỡng nan.
“Thưa đại nhân! Ngọc Tà là thứ hoa khô cỏ héo, chẳng may lại được hai vị trưởng lão nhìn trúng quả thực vinh hạnh vô cùng. Tuy vậy dao cùn chẳng thể sánh bằng kiếm sắc, xin đại nhân lượng thứ.”
Ngọc Tà đứng trước Lư Trường cúi đầu, nàng để lộ ra chiếc cổ ba ngấn và làn da trắng nõn. Quả thực dung mạo này Man tộc không ai sánh bằng. Đáng tiếc, đối với chuyện đó Lư Trường đã chẳng để ý từ lâu. Thôi thì tác thành cho kẻ nào có được diễm phúc trời ban vậy.
“Ồ, nói như vậy là hai trưởng lão của ta không xứng với ngươi hay sao?”
“Ngọc Tà không dám! Có điều nếu như tộc trưởng đã nói Ngọc Tà chọn ai thì sẽ gả cho người đó, vậy thì vẫn xin Lư Trường đại nhân đứng ra làm chủ.”
Ngọc Tà nói xong thì quỳ xuống sát đất, bộ dạng của nàng muôn phần tôn kính và nghiêm nghị.
“Đứng lên! Đứng lên!” Lư Trường tiến lại đỡ lấy Ngọc Tà. “Nói! Ngươi muốn ta tác hợp cho ai?”
Ngọc Tà bước lên ba bước, ánh nắng giữa đông chiếu rọi khiến cho đôi mắt của nàng long lanh. Nàng lại khóc đấy ư?
Dù có hay không? Ánh mặt trời chẳng thể che nổi một trang diễm lệ.
“Hắn!”
Thanh âm mà biết bao nhiêu kẻ chờ đợi vang lên, mọi người đều đang dõi theo ngọc thủ của nàng xem chỉ về đâu. Bên trái hay bên phải? Mã Quang hay Thuần Lang?
Tất cả đều không đúng! Ngón tay Ngọc Tà đang hướng xuống dưới, hướng đến một người quỳ rạp xuống đất.
“Cái gì?”
“Chuyện này…”
Ai nấy cũng đều thất kinh? Ngọc Tà chẳng lẽ đã có người thầm định ước? Người này là ai kia chứ?
Gã đầu tóc bùi xù, làn môi còn đang dính mỡ vì thức ăn. Tên này bất chợt ngẩng lên để xem Ngọc Tà muốn gả cho ai. Gã nheo mắt, vừa lúc ánh nắng chiếu tới, cảm tưởng như ngón tay nàng mang cả mặt trời mà chỉ đến gã.
“Mang hắn lên đây!” Lư Trương ra lệnh.
“Cái…”
Đàm Vân Thắng chẳng kịp phản ứng đã bị hai người xóc nách lôi lên phía trước. Gã còn đang bực dọc, chưa kịp nhìn xem chú rể của Ngọc Tà là ai mà đã bị phát hiện rồi ư?
“Người này là…” Lư Trường trầm ngâm.
“Tộc trưởng, ngài không nhận ra ư? Xin hãy đến gần xem thử.” Ngọc Tà vẫn lễ phép.
Lư Trường tiến lại quan sát kẻ vừa mới được đưa lên? Đôi mắt của gã đảo qua đảo lại liên hồi trong khi cái mũi vẫn cứ hếch lên.
“Bỏ mẹ rồi! Con bà nó chứ? Mày định bắt ông để khỏi phải đi lấy chồng chứ gì?” Đàm Vân Thắng than vãn. “Con quỷ cái này… ông vừa mới cứu mày đấy! Không phải chỉ vì dính ít… Hí, mày dám chơi lại ông à?”
Bộ dạng này là của…
“Ngươi…” Thuần Lang lập tức lấy tay bó chặt cổ họng Đàm Vân Thắng. Tên này vẫn chưa chết ư? Làm sao có thể thoát chết khi đã bị đẩy xuống dưới vực sâu cùng muôn vàn vết thương?
Thế sự đa đoan, không có chuyện gì là không thể xảy ra.
“Chính là gã… Chính gã đã cứu Ngọc Tà thoát khỏi bầy hổ ư?” Quách Viễn Tầm kinh hãi trong lòng.
Lúc này thì Lư Trường cũng đã nhận ra được vị cố nhân này rồi. Khốn kiếp thật! Cái mặt của nó quả thực vô cùng chướng mắt.
“Là ngươi ư? Đàm Vân Thắng?” Mã Quang hoảng hốt.
“Cái gì? Là Đàm Vân Thắng?” Ngọc Nguyên Đãng vội chạy tới gạt tay Thuần Lang để nhìn cho rõ.
“Đàm Vân Thắng?”
“Là Đàm Vân Thắng?”
Bên dưới Ngọc bản ai nấy cũng đều ngạc nhiên tột cùng. Kẻ bị hành quyết cách đây ba năm bây giờ có thể đường đường chính chính đứng tại Ngọc bản?
“Ha ha!” Lư Trường cười lớn, kẻ hắn muốn giết thứ hai đây rồi!
Chuyện gì đây? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Mã Quang chẳng thể hiểu nổi. Hắn thậm chí đã làm ma chay cho Đàm Vân Thắng rồi kia? Tên này…
Thịch thịch! Trái tim Mã Quang đập mạnh mà không lí do.
Đàm Vân Thắng nhe răng ra cười nhăn nhở vì bọn người kia cuối cùng đã nhận ra hắn và chúng cũng được một phen bất ngờ kinh hoảng.
“Cái con bà nhà nó!” Nụ cười tắt ngấm. “Cả làng cả tổng cái họ bán vải nhà mày chứ lại.”
Đàm Vân Thắng liếc qua Lư Trường rồi lại đảo mắt với chính Ngọc Tà. Thực sự lúc này gã rất muốn chửi thành tiếng cho bõ công sức.
Chắc chắn là Ngọc Tà muốn vạch trần gã để cho Lư Trường xử tội. Như thế cũng dễ cho ả cầu xin không phải lấy chồng.
“Ông đây cởi trần sẵn rồi! Không phải vạch!”
Quả đúng như thế! Một trảo lập tức ấn mạnh xuống cổ của Đàm Vân Thắng khiến gã chẳng còn hơi sức mà chửi trong bụng.
Cái chết đã cận kề?

“Đại nhân, xin ngài minh xét?” Mã Quang vộ quỳ xuống van xin.
Nhưng van xin thôi thì sẽ không làm thay đổi được quyết định của Lư Trường. Giờ là lúc hắn phải vận dụng cái hay vốn có của mình.
“Đàm Vân Thắng phản bội Man tộc, tội không thể tha. Lẽ nào Mã Quang ngươi định vào hùa theo nó?” Lư Trường lạnh lùng.
“Xin ngài nương tay, quả thực Đàm Vân Thắng đem Diêu Sơn thảo cho bọn Tiên tộc chỉ là vô tình mà thôi. Hắn không hề có ý đó.”
Lư Trường nghe thấy lời biện minh này quả thực tức cười, ông ta quắc mắt nhìn Mã Quang:
“Như Thuần Lang đã nói, không phải tự nhiên mà có!”
Hổ trảo ngày một siết chặt hơn khiến cho Đàm Vân Thắng mặt đỏ tía tai. Dường như mọi thứ di chuyển lên não bộ đều bị nghẽn lại ở nơi cổ họng.
“Nhưng ngài không thể xử tử một người hai lần cho được!” Mã Quang khẩn thiết, điều này làm cho Lư Trường ngạc nhiên.
Chúng nhân bên dưới đều chắc mẩm Đàm Vân Thắng khó tránh được tội chết, đến cả Ngọc Nguyên Đãng cũng không mở mồm ra xin. Biết đâu? Con gái ông ta đang dùng Đàm Vân Thắng để thoát khỏi việc lấy chồng thì sao?
“Mã Quang! Ta biết ngươi là bạn thân của Đàm Vân Thắng nhưng cũng không thể cậy làm trưởng lão mà xin cho hắn khỏi chết. Ngươi coi ta là cái gì? Coi luật lệ Man tộc là cái gì?”
“Cấu kết với người ngoài tộc là tội không thể tha thứ!”
Mã Quang có tình cảm riêng tư của mình, Lư Trường cũng có lý lẽ chính đáng của ông ta. Muốn giết Đàm Vân Thắng có phải là để hả cơn giận ba năm về trước?
“Nhưng tội của Đàm Vân Thắng đã xử qua rồi, lẽ nào ngài muốn làm lại hay sao?”
“Ngươi nói đã xử qua rồi là có ý gì?” Lư Trường thắc mắc, hổ trảo vẫn chưa chịu buông.
“Cách đây ba năm Đàm Vân Thắng đã bị Thuần Lang xử tội, cho dù là sống hay chết, bây giờ hắn ta sẽ không phải chịu thêm tội nào nữa. Xin đại nhân minh xét, đó cũng là một lệ của Man tộc.”
“Cái gì?” Lư Trường trợn mắt nhìn Thuần Lang, ông ta theo thế mà cũng buông tay khỏi cổ của Đàm Vân Thắng.
Một ánh nhìn hung tợ vô cùng khiến cho ai ai cũng phải khiếp sợ.
Man tộc có lệ người xử tội chết đều bị đẩy xuống thác nước bên bờ đại lộ. Để cho ma rừng bắt hồn, để cho thú dữ ăn xác. Nhưng nếu người này sống sót mà quay trở về, tội coi như đã xong, hắn ta có thể tiếp tục là người Man tộc.
Thì ra Mã Quang cũng có lí riêng của mình?
“Nhưng ta chưa hề ra lệnh cho Thuần Lang?” Lư Trường thầm nghĩ.
Nếu vậy thì do thuộc hạ của hắn tự ý làm bừa?
“Một là Thuần Lang có ý tự lập, hai là họ Đàm kia không hề đơn giản?”
Xem ra ba năm im ắng của Lư Trường thu hoạch được không ít? Đã có vài con thú non bắt đầu muốn tách khỏi đàn rồi đây.
“Ngươi nói đúng, suýt nữa thì ta quên mất. Đàm Vân Thắng… tội của hắn thì miễn đi!”
“Tộc trưởng vẫn còn muốn tác thành cho Ngọc Tà chứ ạ?”
Ngọc Tà tiến đến quỳ xuống bên cạnh Mã Quang.
“Ồ?” Lư Trường như đang tự hỏi.
“Nếu ngài giết chết Vân Thắng, như thế há chẳng làm cho Ngọc Tà chưa về nhà chồng mà đã trở thành góa phụ rồi sao?”
“Cái gì?” Thuần Lang đôi mắt như nổi loạn.
“Ngọc Tà con nói cái gì? Con muốn gả cho Đàm Vân Thắng?”
Điên rồi! Điên rồi! Con gái Ngọc Nguyên Đãng bị điên mất rồi. Cơn điên này thậm chí còn lây lan xuống cho toàn bộ những người bên dưới.
Người mà tuyệt sắc giai nhân gửi gắm là kẻ thô sơ ngờ ngệch. Hắn chỉ là một gã chăn trâu trong Ngọc sơn bản, chỉ là con ở mà thôi. Không! Không thể như thế được?
Là Đàm Vân Thắng?
“Đúng vậy thưa cha, con muốn gả cho nhà họ Đàm.” Ngọc Tà giọng nói đều đều không nhanh không chậm. Dường như đây là lựa chọn nàng đã quyết định từ lâu?
“Không được! Ta phản đối! Nhất định không gả con cho Đàm Vân Thắng. Chọn lại đi, phải chọn người nào trí dũng song toàn nghe chưa?”
Đến giờ phút này Ngọc Nguyên Đãng vẫn mơ tưởng đến một chức vị trưởng lão hay sao?
“Ta phản đối!” Thuần Lang là người thứ hai lên tiếng. Dù cho gặp mặt lần đầu, trái tim của hắn bị nàng cướp mất rồi ư?
Và ngay cả Mã Quang…
“Thuộc hạ cũng phản đối!”
Suy nghĩ của Ngọc Tà là gì không biết? Có điều ai nấy đều không chấp nhận ý kiến của nàng. Chỉ có hai người…
“Ha ha!” Lư Trường cười vang đắc chí.
“Vậy còn chàng?” Ngọc Tà đứng lên trước mặt một người, trời ơi, con ma rừng ơi, đôi mắt của nàng long lanh như ngọc. “Chàng có phản đối hay không?”
Phản đối hay không? Câu hỏi đặt ra cho Đàm Vân Thắng quá đỗi đường đột hay chăng? Hắn ta chỉ biết đưa cả bàn tay vào trong vòm miệng mà thất thần.
Mùi thum thủm lại bốc lên…
“Ông mày…” Vẫn còn muốn chửi thầm à?
“Tao…”
Ngọc Tà nắm lấy bàn tay của Đàm Vân Thắng. Dù biết tay chàng có bẩn đến đâu, nàng cũng chịu bẩn cùng chàng?
Nàng khẽ gật đầu ra hiệu. Đàm Vân Thắng như lâng lâng, ma xui quỷ khiến cái quái gì thế này. Hay là lúc nãy uống nhiều rượu quá không chừng?
“Đồng… ý! Đồng ý! Tao đồng ý!”
Mặc kệ, Đàm Vân Thắng mạnh miệng tuyên bố. Ngọc Tà thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, nàng nở nụ cười xinh xắn rồi cùng người kia quỳ xuống.
“Ngọc Tà với Đàm Vân Thắng. Xin ngài tộc trưởng tác thành cho hai đứa chúng tôi.”
Nói rồi cả hai cùng lạy một lạy xuống tận sát đất. Đôi trẻ dường như vô cùng thành kính.
“Đồng ý, đồng ý, đồng ý! Chỉ cần gái đẹp ông mày sẽ đồng ý hết. Đồng ý luôn!”
“Ha ha!” Lư Trường lại cười vang lần nữa, việc của Ngọc Tà làm cho ông ấy vui không kể xiết.
“Dừng lại! Ta không chấp nhận hôn sự này đâu!” Ngọc Nguyên Đãng nghiêm nghị.
Con cái dù sao vẫn phải thuận tòng cha mẹ. Và Ngọc Nguyên Đãng phản đối là điều đương nhiên.
Ngọc Nương nhìn chị nãy giờ như muốn phát khóc. Nàng nhớ lại những lời Ngọc Tà đã nói trước kia.
“Nương, nếu như thất bại, chị buộc phải dùng bản thân mình thôi!”
Phải dùng bản thân, phải dùng bản thân là ý này ư? Ngọc Nương ôm mặt mà khóc tu tu. Nàng đang thương tiếc cho chị biết bao.
“Rốt cuộc là con đang muốn gì đây? Hả?”
Ngọc Nguyên Đãng nghiến răng, bàn tay ông ta nắm chặt vào tay của Ngọc Tà và Đàm Vân Thắng. Như thể muốn tách hai người ấy ra, uyên ương đang hồi quấn quýt, lẽ nào phụ mẫu đành lòng chen ngang?
À không! Phải nói là đôi đũa lệch mới đúng!
“Được! Ta sẽ tác thành cho hai ngươi. Hôn sự này ta cũng thay cho họ Đàm làm người mai mối. Ngọc bản chủ, đến ngay cả ta mà ngươi cũng không chịu nể mặt được ư?”
Lư Trường đang hồi cao hứng, cái chính là thấy bộ mặt dở khóc dở cười của Ngọc Nguyên Đãng kia kìa.
“Con đi lấy chồng là một chuyện tốt, nhà ngươi ủ rũ thế kia? Có phải là chê nhà trai bọn ta không đây?”
Lư Trường làm người mai mối, đương nhiên sẽ là ở bên chú rể ngay rồi.
Ngọc Nguyên Đãng không nỡ, nhưng Ngọc Tà nhất quyết gạt cha mình ra. Ông ta miễn cưỡng thở dài thành tiếng.
“Vậy… vậy thì xin tộc trưởng đứng ra chủ trì cho ạ!”
Ở Man tộc lời nói của Lư Trường chính là thiên mệnh. Ông ta đích thân mở lời thay cho họ Đàm, lẽ nào Ngọc bản còn dám chống lại?
“Nhưng… Ngọc Tà! Lí do, ta cần một lí do. Tại sao con cứ nhất quyết phải gả cho cái… cái thằng đó!”
Ngọc Nguyên Đãng không chịu buông tha, là do ông ta không chịu hiểu cho Ngọc Tà đấy ư? Vậy thì cần phải có một cái lí do thuyết phục làm cho mọi người không thể chối cãi cho được.
“Thưa cha!” Ngọc Tà nắm tay Đàm Vân Thắng đứng dậy, nàng nhìn sang hắn rồi nở nụ cười luyến ái.
“Đêm qua con đã thất tiết với chàng mất rồi!”
Lời nói như sấm rên vang, âm thanh như thác núi lở. Quả là lí do vô cùng chính đáng!
“Ơ… ơ!” Đàm Vân Thắng ngơ ngác và chưng hửng.
Nhân duyên như thiên ý giáng trần, định mệnh như ma rừng xui khiến. Một bông hoa rừng và một con thú rừng?
Sẽ đi về đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.