Đá xám trên đời lúc nào mà chẳng đầy rẫy, minh châu lấp lánh mới thực là vật khó tìm.
…
Đằng Long đang ngồi ngắm nhìn những viên đá nhỏ trơ trọi ở bên bờ suối, cái thứ im lìm câm điếc như chính con người của y.
“Về nói với Ngưu hầu, Đằng Long là người mà Tuệ Cơ cần đến, Ngưu gia các ngươi nhất định không nên hành sự lỗ mãng.”
Phụng Dương tiến lại Thạch Kiều, nàng thả cho hắn cùng với những người Hồng kì đi khỏi. Dù sao thế cục ở đây đã định, Thạch Kiều có muốn cũng chẳng thể nào xoay chuyển.
“Cả ngươi nữa, từ đây đến Tiên tộc còn xa lắm. Ngươi đến từ đâu thì nên quay về đó đi, đừng nên bám theo Đằng Long làm gì cho phí hoài công sức.”
“Tạ ơn mỵ nương, tạ ơn mỵ nương. Đa tạ!”
Lão Vương thấy mình được thả thì vui sướng khôn cùng, cái mạng của hắn không bị Tiên tộc lấy đi là may lắm rồi.
“Đi đi!”
Được sự cho phép, lão Vương lật đật đứng dậy thu dọn những viên ngọc trai rơi vãi rồi cho vào túi. Hắn ta sau đó ba chân bốn cẳng mà chạy vun vút.
“Hỏng rồi! Kì này chắc lại no đòn với ông chủ?” Tội chết thì thoát nhưng còn nhiệm vụ ông chủ giao cho đã không hoàn thành. Lão Vương kì này nhất định sẽ ăn no đòn cho mà xem.
Tàn cuộc đã thu dọn xong nhưng đại sự thì vẫn có đó. Vấn đề của Phụng Dương lúc này…
Nàng nhìn theo hình bóng nhỏ nhắn đang ngồi lặng im mà thở dài. Làm sao có thể thuyết phục con người đó đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256175/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.