“Phụng Dương đến đấy à?”
“Dạ vâng!”
Tuệ Cơ đi ra trước cửa đón một người con gái. Từ lâu bà đã xem Phụng Dương như con cái trong nhà vậy. Thậm chí về phần lễ nghĩa và thông hiểu phép tắc, Phụng Dương chắc chắn hơn hẳn Mỹ An.
“Mời Tuệ Cơ! Mỵ nương dùng trà.”
Nam Xuân bưng ra khay trà trong khi bên hông vẫn luôn đeo kiếm. Cô là người cận vệ duy nhất của Tuệ Cơ. Mời trà xong, Nam Xuân lùi lại ba bước rồi nghiêm nghị.
Thời gian càng trôi, mối liên hệ giữa cô và những người cùng trong Hắc kì càng xa dần. Phụng Dương đối với Nam Xuân bây giờ chỉ như một vị trưởng lão, không hơn, không kém. Không thể là bạn như trước được nữa.
“Mẹ ta dạo này vẫn khỏe đấy chứ?” Tuệ Cơ hỏi thăm tình hình của lão phu nhân.
“Dạ vâng, bà vẫn khỏe. Chỉ là gần đây trong tộc xảy ra một số dị sự cho nên con… cho nên không có thời gian chăm sóc cho bà.”
“Vất cả cho ngươi rồi! Dị sự mà ngươi nói đến, phải chăng là…” Tuệ Cơ ngập ngừng.
Chuyện lạ xảy ra trong Tiên tộc lúc nào chẳng có, chẳng qua là sự tình trọng đại nên mới phải có trưởng lão ra tay. Kinh Dậu mấy ngày hôm nay chắc hẳn bận rộn không kém.
“Chuyện này… có một việc tiểu nhân muốn thông báo cho Tuệ Cơ.”
Phụng Dương nói xong thì liếc mắt, có lẽ hệ trọng đến mức không thể cho người thứ ba biết được.
Chuyện Hà Lạc hầu qua đời chẳng phải đã nói cho Hữu trưởng lão biết rồi hay sao? Vậy thì Phụng Dương muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256166/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.