Gió thổi mây trôi, sự đời vốn dĩ vô thường như thế. Nhưng đời vẫn còn nhiều việc đáng bàn lắm chứ?
…
Gió lạnh khẽ thổi vào từng kẽ lá. Nhưng còn một kẻ chẳng thèm quan tâm gió trời, hắn ta vẫn đang nằm ngủ. Một giấc ngủ say và sảng khoái.
“Ngươi còn ở đây làm gì?”
Một người đàn ông vừa bước vào sân đã lên tiếng hỏi, hiển nhiên là nói với gã thanh niên kia rồi.
“Hả?”
Tiếng nói làm gã bừng tỉnh. Người này ngồi dậy đi gần về phía đối phương đang khoác trên vai một bó củi khô.
“Ta đã nói ngươi phải rời đi trước khi ta đây trở về kia mà?”
Người đàn ông cau mày. Dường như ông ta không muốn nhìn thấy gã kia hiện diện ở sân nhà mình thêm nữa.
Một ngôi nhà lợp cỏ giữa chốn rừng núi hoang vu, một khoảng sân đất lúc nào cũng đầy lá rụng. Lá xanh rồi lá vàng, thấm thoắt ấy thế mà gã cũng trú ở đây được đến ba năm.
Đã đến lúc trở về rồi ư? Gã sẽ nhớ khoảng sân này lắm ấy, khoảng không gian tù túng của gã suốt hai năm ròng. Đâu thể quên được? Trong suốt hai năm gã phải ngồi trên một chiếc ghế gỗ và rồi thế giới của gã bó hẹp chỉ đúng bằng một khoảng sân.
Gã này bị liệt thân dưới không thể đi lại. Người tiều phu mỗi lần lên núi đốn củi đều khiêng gã ra khỏi nhà, đặt gã ngồi trên ghế gỗ rồi xách cái ghế ấy ra giữa sân. Gã ngồi ở đó từ tờ mờ sáng cho đến tối khuya, thời gian trôi đi với gã dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-2-huyet-nguyet/256162/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.