Ra tay trước đề phòng kẻ địch lớn mạnh! Đó là một đạo lí căn bản mà bất kì vị anh hùng nào cũng hiểu. Ngồi đợi kẻ địch lớn mạnh không bằng giết chúng ngay từ trong trứng nước để khỏi bận tâm về sau.
…
Mã Quang đang ngồi giải quyết sự vụ thay Lư Trường thì có quân tình cấp báo. Một người lính bước vào trong trướng, khuôn mặt và quần áo anh ta lem luốc vết bẩn. Hẳn là vừa ở chiến trường trở về.
“Trưởng lão! Thuần Lang đại nhân có thư cho ngài!”
Mã Quang nhận lấy phong thư rồi phất tay cho người lính kia lui ra. Mã Quang trầm tư, hắn có một thói quen từ trước khó bỏ. Đó là thử đoán sự việc rồi kiểm chứng xem nó đúng hay sai. Lần này Mã Quang đoán…
“Quả nhiên là như vậy…”
Vẫn là Mã Quang hắn đoán đúng. Nửa tháng trôi qua, Thuần Lang không thể phá được Tây quan. Toàn quân chỉ giậm chân tại chỗ, ai nấy đều đã mỏi mệt. Lý Kiệt cố thủ không đánh làm cho Thuần Lang buộc phải cầu viện Mã Quang. Hắn muốn Mã Quang hợp lực công kích Tiên tộc.
Xuất binh lúc này là quá mạo hiểm! Một nửa quân số đã được điều đi bởi Thuần Lang, nếu Mã Quang còn tiếp tục xuất quân Man tộc tất như một nơi đồng vắng. Giặc giã mà đến, e là không thể chống nổi. Việc quân ai cũng phải tính đường lui cho mình. Mã Quang lần này không thể nghe theo Thuần Lang được.
Chẳng phải kẻ địch lớn nhất của Man tộc chính là Tiên tộc hay sao? Mã Quang có phần lo lắng thái quá rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739423/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.