Tại sao? Tại sao chứ?
Lư Trường đứng đó ngây ngốc nhìn đối thủ rời đi.
Mây đen bỗng nhiên từ đâu kéo đến, không gian cũng bị đám hắc vân đó che đi, ánh sáng giảm dần. Tối dần! Đen dần! Ý không muốn trận đấu tiếp tục hay là dự đoán một kết cục thảm khốc hơn? Tiên – Man đã không đội trời chung, Lư Trường và Hùng Vũ há lại bất phân thắng bại lần nữa? Giữa không gian tranh tối tranh sáng này, tình cảnh mập mờ làm con người ta khó chịu, hay sự lãnh lẽo khiến người ta kinh hãi?
Hùng Vũ vẫn bước đi từng bước một trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải vì ông đã đánh bại Lư Trường mà là bởi một trận gió tanh mưa máu sẽ không xảy ra. Con dân hai tộc lại được ấm no thái bình. Vòm trời bao la biết mấy, hà cớ gì phải tranh đấu suốt đời?
Nhưng Hùng Vũ có biết, đôi khi trời sinh một cặp mãi mãi là đối thủ của nhau? Cho đến khi… một kẻ nằm xuống!
“Ta cũng có một câu nói với ngươi! Hùng Vũ! Đi chết đi!”
Vậy là mây đen dự đoán kết cục tàn khốc, vận mệnh không thể thay đổi. Và Lư Trường vẫn y quyết định, đấu đến sức cùng lực kiệt.
“Ngươi…”
Ngươi sao có thể? Câu hỏi của Hùng Vũ không thể thốt ra trọn vẹn. Là bởi cổ họng của ông đã bị bóp nghẹt. Cường lực của Tâm Nguyệt Hổ Trảo túm lấy, cả thân hình Hùng Vũ bị nhấc bổng lên không. Lư Trường lại như mãnh hổ, nhưng hắn lấy đâu ra sức mạnh như thế? Chẳng phải vừa nãy còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739413/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.