Thiên hạ có biết bao anh hùng hào kiệt? Có biết bao khoáng thế kì chiêu? Vả lại, có biết bao thần binh lợi khí?
Dù có biết bao đi chăng nữa cũng không lấp nổi hố sâu hiếu kì trong lòng mỗi người. Anh hùng xưa nay phải đi với thần binh để lập công danh đại nghiệp. Nhưng thế sự vô thường, đôi lúc trong tay cao thủ lại chẳng có một tấc sắt, trái lại, thần binh nằm trong tay những kẻ vô danh tiểu tốt.
Vậy cao thủ đương thế dùng thần binh quyết đấu há chẳng là chuyện xưa nay hiếm có?
…
Hai hắc y nhân đang bước đi trên bãi cỏ. Chút hàn khí cuối thu khiến cho một kẻ rùng mình.
“Chủ nhân ngài… ngài sao lại?”
Người này ngập ngừng không nói làm chủ nhân hắn dừng bước.
“Hử! Chuyện gì?”
Giọng khàn đặc biệt vang lên, người kia nghe xong càng khúm núm. Hắn xem ra rất sợ hãi khi đặt câu hỏi.
“Thuộc hạ… thuộc hạ muốn biết tại sao chúng ta lại phải xuất hiện vào ban ngày?”
Ban ngày ư? Tại sao ban ngày chúng lại không thể lộ diện? A! Thì ra chúng là…
“Vậy ngươi không muốn chứng kiến thần binh tuyệt thế hay sao?”
Ám Dạ nhún chân một thoáng đã nhảy lên cao, người kia thấy thế cũng nhảy theo hắn. Ám Dạ ngồi xuống một cành cây lớn và lặng lẽ quan sát. Ở đây hắn có thể thoải mái phóng mắt ra xa.
“Thần binh ư?” Người đi theo hỏi Ám Dạ.
“Đúng vậy! Trận chiến giữa Lư Trường và Hùng Vũ, chẳng lẽ không có một thần binh xuất hiện?”
Ánh mắt Ám Dạ căng tròn trước khe lá. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739412/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.