“Bốp”… “bốp”… “bốp”.
Ban đầu chỉ là những tiếng vỗ tay lẻ tẻ sau đó ngày một rền vang khắp cả Thao Trường. Mọi người tất thảy đều tán dương vì ai ai cũng được chứng kiến một trận đấu cân tài cân sức, trận đấu hấp dẫn nhất kì sát hạch năm nay. Hơn nữa phần thắng lại thuộc về Hắc kì, đội chưa từng có một nổi chiến thắng. Các đội phải nhìn Đằng Long, phải nhìn Hắc kì với một con mắt hoàn toàn khác, không dám khinh thường như trước mà thay vào đó là vài phần nể phục.
“Thắng rồi! Đằng Long, ngươi thật lợi hại.” Mỹ An nhảy lên sung sướng.
Đằng Long đang đi xuống khỏi vũ đài, khuôn mặt của y có vài phần đổi khác so với lúc còn trêu chọc Thiệu Bình.
“Thắng rồi!” Đằng Long thầm nhủ, cuối cùng y đã thắng.
Tự nhiên hàng loạt tiếng ồn bay đến ập vào tai y khiến cho thính giác trở nên hỗn loạn. Đằng Long lững thững bước đi, khuôn mặt cứ thế cúi gằm xuống đất.
“Thắng thua có gì quan trọng với ta cơ chứ?”
Chớp mắt một bước, chớp mặt lại một bước. Ban đầu Đằng Long còn nhìn thấy chính đôi chân của mình, thế nhưng…
“Ban đầu các ngươi khinh thường ta nhưng rồi bây giờ lại vì ta mà tán thưởng? Chẳng quan trọng, cái chính là ta tự nhiên thấy mình trở nên khác lạ.”
“Trong giây phút hào nhoáng của ánh mặt trời chiếu rọi, của những kẻ om sòm la lối. Ta những tưởng đó con đường chân chính, chiến thắng có phải là đường mà ta nên chọn?”
Đằng Long bắt đầu mất đi thị giác, xung quanh thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739400/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.