“Em cũng thật là, chuyển nghề không dễ dàng mới có thể được nhận vào xưởng thép, việc nghiêm chỉnh thế không làm cho tốt, lại đi ra ngoài học người ta mở quán, chị biết phải nói với em thế nào đây?” Trần Đan lớn hơn em trai một tuổi, trên đường về nhà, nghĩ đến chuyện hôm nay mà lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhịn không nổi lại lên giọng trách mắng.
“Bằng chút tiền còm của xưởng thì biết đến lúc nào mới góp được 20.000 đồng?” Trần Đồng không phục nói: “Em không biết bán hàng, chẳng lẽ không thể học ư? Rõ ràng là thằng mèo mặt vàng kia bắt nạt người, nói em chiếm vị trí đẹp, nhất định phải thu gấp đôi tiền bảo kê, em không đưa, thủ hạ của hắn liền gây sự, nói xấu chuyện về chị, chẳng lẽ em phải nhịn bọn chúng?”
Mặt Trần Đan nóng ran lên, khẽ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, sợ hắn liên tưởng đến chuyện gì bậy bạ. Thấy Thẩm Hoài không có phản ứng, vẫn lặng lẽ dắt xe dưới ánh trăng, mới lại mặt lạnh cùng em trai tranh cãi: “Em cũng biết bọn Vương Cương muốn gây chuyện, đã thế còn bị mắc lừa, sao đầu óc em không tỉnh táo một chút? Thế này sao chị và mẹ có thể yên tâm về em được?”
“Giờ lại đến lượt em không làm chị yên tâm… Rõ ràng mèo mặt vàng có ý đồ xấu với chị, Tôn Dũng lại là thằng hèn đáng chết, em có thể không tìm cơ hội cho mèo mặt vàng một bài học ư? Chờ em gom đủ 20.000 trả cho họ Tôn, chị cũng được giải thoát.” Trần Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166440/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.