Chử Hợp Lương cũng không nhìn Phan Thạch Quý đang sững trước cửa lấy một lần, cùng theo Thẩm Hoài bước vào trong phòng.
Thẩm Hoài giới thiệu tình hình tai nạn trên trấn đêm qua cho Chử Hợp Lương nghe.
Nguồn tin của Chử Hợp Lương khá rộng, biết qua tình hình tai họa ở Hạc Đường và các hương trấn xung quanh. Hôm qua nhận được thông báo từ thị trấn, cũng chỉ cho rằng các bố lãnh đạo lắm chuyện, chuyện bé xé ra to, giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi không thôi. Tuy Thẩm Hoài nhìn qua hẵng còn trẻ, nhưng sự thật đã chứng minh, để hắn ngồi lên ghế bí thư, chủ trì tổng thể cục diện, thực tế là phúc khí của hơn 5 vạn nhân khẩu toàn thị trấn.
Chử Hợp Lương không dám qua loa, dứt khoát nói rằng: “Vấn đề tiếp nhận công nhân trong xưởng nhuộm, tôi sẽ cố gắng phối hợp hết mực với thị trấn; ngoài ra tôi muốn góp 10 vạn làm tiền cứu tai cho bà con…”
Thẩm Hoài rất vui khi thấy thái độ hợp tác của Chử Hợp Lương, không uổng mấy ngày trước tâm sự với y, bèn mời hắn xuống nói chuyện.
“Theo lẽ thường, với loại người như Phan Thạch Quý, dù tôi không muốn thân cận hắn, đáng ra cũng không nên trêu chọc vào y làm gì.” Thẩm Hoài chìa thuốc cho Chử Hợp Lương châm, nói: “Nếu coi Mai Khê như một mảnh rừng rậm, thì loại người như Phan Thạch Quý, loại doanh nghiệp như xưởng nhuộm chính là cỏ tạp ăn hại; không trừ chúng đi, cỏ cây trong rừng sao có thể tươi tốt? Ở cái xứ sở này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166260/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.