Điện thoại vang lên, Thẩm Hoài thình lình tỉnh dậy từ trong mộng. Cô gái khuôn mặt thanh lệ mà thống khổ trong giấc mơ cũng đột nhiên tan biến, nhưng cảm giác lại chân thực như chính bản thân hắn vừa trải qua.
Giấc mơ càng chân thực, càng ám ảnh thì càng dễ tan biến. Thẩm Hoài chợt ngồi dậy, thấy Trần Đan, tiểu Lê và Tôn Á Lâm đều kinh ngạc nhìn mình, bị thần sắc kinh ngạc của các nàng làm cho hơi sững, cũng quên luôn trong mơ đã trải qua những chuyện gì.
“Có chuyện gì à? Sao nhìn anh lạ thế?” Thẩm Hoài sờ sờ lên mặt, hỏi.
“Anh nói mớ, cứ kêu “tiểu Đường, tiểu Đường” suốt… Trần Đan nói.
“Không ngờ anh cũng có lúc bất an…” Tôn Á Lâm đứng lên, cảm khái nói một tiếng. Ngoài ý liệu chính là, nàng không châm chích Thẩm Hoài như trước, mà lặng lẽ ôm gối về lại phòng, hình như không muốn cùng đối mặt ký ức cũ với hắn.
Cổ họng Thẩm Hoài đắng chát, hắn không cách nào giải thích với Trần Đan “tiểu Đường” là ai. Trần Đan cũng không có ý truy hỏi, chỉ giúp Thẩm Hoài cầm điện thoại lại. Là Dương Hải Bằng đang gọi.
Nhân điện thoại, Thẩm Hoài cố tránh ra ánh mắt trong mắt, không chút ô nhiễm của nàng.
“Nghe nói thị trấn đang tổ chức quyên góp, Chử Hợp Lương còn quyên 10 vạn. Bằng Hải không so được với hắn, quyên 6 vạn thôi, cậu không chê chứ?” trong điện thoại, Dương Hải Bằng cười hỏi.
“Quyên nhiều quyên ít đều là một phần tâm ý, tôi đại biểu cho thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166258/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.