Lúc đến trước cửa khách sạn, chợt có một chiếc xe vượt lên, dừng ngay trước mặt.
Thẩm Hoài bắt gặp Chu Minh và Tô Khải Văn một trước một sau theo nhau xuống xe, bèn dừng lại ven đường, chỉ vào hai người đang đi vào đại sảnh: “Cô có biết bọn hắn không?”
“Ừ, có biết!” Dương Lệ Lệ không hiểu ý đồ Thẩm Hoài là gì, chỉ nhẹ gật đầu.
“Gần đây Tô Khải Văn và Chu Minh có phải thường đến Anh Hoàng ăn chơi?” Thẩm Hoài thấy trong mắt Chu Lệ Lệ còn vẻ cảnh giác, biết giới tâm của loại đàn bà này rất mạnh, trực tiếp hỏi.
“Tới qua mấy lần.” Dương Lệ Lệ nói.
Mặt ngoài Thẩm Hoài vẫn phải bảo trì cục diện đoàn kết nhất trí với Chu Minh, Tô Khải Văn, nhưng từ tâm lý đã sớm sơ xa, tần suất gặp mặt cũng thấp, từ sang năm đến giờ chưa chạm mặt lần nào, cũng không rõ quy luật hoạt động của bọn họ trong thời gian gần đây. Càng không ngờ hai đứa này đã thành “khách quan” ở Anh Hoàng.
Chu Minh, Tô Khải Văn cũng đã coi Thẩm Hoài là nhân vật ngoại vi, nên cực ít chủ động liên lạc với hắn.
“Cô có biết phó ban tổ chức thị ủy Phan Thạch Hoa?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Anh nói người vừa được điều tới Đường Ấp làm khu trưởng?” Dương Lệ Lệ hỏi lại.
Thế là đủ biết tên này cũng là khách quen ở đây rồi, Thẩm Hoài mân mê cằm, không hỏi thêm chuyện gì về Phan Thạch Hoa, mà nói: “Cô còn nhớ số di động của tôi không?”
“Có!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166207/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.