">“Hôm qua người Nhật làm thế có hơi quá đáng, nhưng đáng ra tôi phải xử lý tốt hơn, chứ không nên phản ứng kịch liệt như vậy. Sau khi trở về, tôi đã thành khẩn nhận ra sai lầm, nhận ra sự ấu trĩ khi có thái độ không tốt với bọn họ. Có lẽ là bởi từ nhỏ thường được nghe một số chuyện nên trong thâm tâm mới vô thức không muốn hợp tác cùng xí nghiệp của Nhật. Ông nội tôi, còn cả phụ thân Đàm bí thư ngài đều bị thương trên kháng chiến. Hồi nhỏ tôi nghe người trong nhà nói qua, trên thân ông nội còn ba viên đạn bị người Nhật bắn đến giờ không cách nào lấy ra… Đương nhiên hiện tại là thời kỳ hòa bình, chúng ta phải kiên quyết trên con đường kiến quốc, bởi thế mới có Trung Nhật hữu hảo. Muốn phát triển, đôi mắt phải nhìn về phía trước chứ không thể mãi nhìn về quá khứ. Chuyện hôm qua là do tôi nhận thức không đủ mới diễn ra sai lầm, mong Đàm bí thư hiểu cho…”
Hùng Văn Bân để tay lên gối, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mặt trầm như nước, nghe Thẩm Hoài huyên thuyên với Đàm Khải Bình, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn lúc làm kiểm điểm cực bình tĩnh, không chút dị dạng. Hiện tại có thể khẳng định, chuyện hôm qua là hắn mượn cớ làm loạn, muốn tiến một bước bức Đàm Khải Bình vào góc chết, sau đó mới lui hai bước để tâm lý họ Đàm hơi hơi dễ chịu một chút, thực tế là vẫn đạt được mục đích khiến Đàm Khải Bình phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165954/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.