Bốn giờ chiều, Dương Ngọc Quyền gõ cửa đi vào phòng Chu Dụ, thấy Thẩm Hoài cũng ở đấy, nói: “Cậu ở đây thì tốt, hồi đầu chiều Đàm bí thư gọi tôi sang nói chuyện, tôi đang định tìm cậu bàn chuyện này….”
Thẩm Hoài gật đầu, kéo ghế dựa lại cho Dương Ngọc Quyền, chìa thuốc cho ông ta. Dương Ngọc Quyền chỉ chỉ vào cuống họng, nói: “Mấy ngày nay yết hầu không tốt.”
Thẩm Hoài đành nhét thuốc và bật lửa về túi áo, nói: “Vươn đầu là một đao, súc đầu cũng là một đao. Đàm bí thư khẳng định sẽ điều chỉnh nhân sự trong khu, giờ tôi cũng là lợn chết không sợ nước sôi rồi; chỉ ngại liên lụy đến Dương bí thư và Chu khu trưởng; Có điều lúc trưa tôi mới kiểm điểm trước mặt Đàm Khải Bình xong, tôi nghĩ ông ta sẽ không làm gì quá đáng chứ?”
Dương Ngọc Quyền gật đầu, nói: “Đàm bí thư tìm tôi để bàn việc điều chỉnh nhân sự trong khu chứ chưa phải buổi nói chuyện chính thức. Nhưng mà có nhắc ba điểm, một là tôi lên thị ủy đảm nhiệm phó thị trưởng; hai là điều tiểu Chu về ban tuyên giáo thị ủy làm phó bí thư phụ trách công tác đảng kiêm chủ nhiệm văn phòng…”
“Cũng không tệ a.” Thẩm Hoài cười nói: “Xem ra Đàm bí thư còn cho chúng ta chút mặt mũi, tôi còn phải chúc mừng Dương bí thư, Chu khu trưởng thăng quan nữa.”
Theo lý thuyết, phó thị trưởng bình thường chưa hẳn đã phong quang bằng bí thư khu ủy nắm thực quyền, nhưng đối với người đã hơn 50 như Dương Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165951/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.