Hành động nhấc tay lên xem đồng hồ của Thẩm Hoài khiến tên thanh niên ngồi trước Lưu Phúc Long chú ý.
Hắn chếch người lại, nhấc cổ tay lên cho Thẩm Hoài nhìn, hỏi: “Huynh đệ, đồng hồ của cậu chạy giờ BK à, bây giờ ở BK là mấy giờ?
Tên thanh niên vừa nói vừa giơ cổ tay, làm như hận không thể phe phẩy chiếc đồng hồ vàng chóe ra trước mặt Thẩm Hoài vậy.
Đồng hồ Thẩm Hoài đang đeo là quà Trần Đan tặng tết năm rồi, hàng nội địa, hãng Hoa Mai, trong siêu thị bán 260 đồng; thân bằng thép đúc, chế tác tinh mỹ, chạy khá chuẩn, ở trong nước rất được hoan nghênh, song tất nhiên không thể so với chiếc đồng hồ hàng hiệu mà tên thanh niên kia đeo được.
Thẩm Hoài cười nhẹ, người có gia thế như Thành Di có loại con ông cháu cha nào nàng chưa gặp qua? Chưa nói chiếc đồng hồ tên thanh niên đang mang có thể là đồ giả, cho dù là bằng vàng thật, lại có thể đắt được đến đâu?
Ánh mắt Lưu Phúc Long nhìn tên thanh niên cũng ngầm giấu vẻ cười lạnh, Thẩm Hoài đoán chắc tên này đang cười khẩy với biểu hiện “khoe của” vụng về của y.
Thẩm Hoài không biết lúc mình ngủ say sưa, tên thanh niên này làm sao mà bắt chuyện được với Thành Di, Úc Bồi Lệ; hắn lặng lẽ tính toán một cái, rất lễ độ trả lời tên thanh niên: “Giờ BK à! 6h sáng!”
Hắn mặc kệ thái độ khoe khoang của tên thanh niên, đứng dậy lôi khăn lông trong túi đồ ra, chạy lại phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165801/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.