Máy bay đến BK, mấy người Thành Di, Úc Bồi Lệ, Lưu Phúc Long chỉ mang hành lý đơn giản, riêng mình Thẩm Hoài cầm theo mấy túi nặng trình trịch, xuống máy bay còn phải đợi hành lý từ băng chuyền đưa ra.
Lưu Phúc Long, Úc Bồi Lệ không nghi ngờ gì về cái thân phận anh trai bạn hồi trung học của Thành Di cả; với lại vốn cũng cho rằng đi cùng một chuyến bay rồi mỗi người mỗi ngả, ai đi đường nấy, không ngờ đến nơi mà Thành Di vẫn kiên trì chờ Thẩm Hoài lấy xong hành lý mới cùng một ngồi xe về thành phố.
Thành Di muốn giữ nguyên trạng thái giao vãng không mặn không nhạt này với Thẩm Hoài, để trong nhà không có cớ để phàn nàn nên tất nhiên không thể điềm nhiên bỏ mặc Thẩm Hoài lại ở sân bay, cứ thế chuồn thẳng. Úc Bồi Lệ tưởng Thành Di khách khí, nếu mấy người đã cùng ngồi một chuyến máy bay thì cùng ngồi xe về nội thành cũng là điều bình thường.
Lưu Phúc Long thấy Thành Di bình thời cao ngạo lãnh đạm, rất nhiều đàn ông ưu tú đến hiến ân cần đều khó đổi được nụ cười từ nàng, vạn vạn không tưởng thông vì sao nàng lại nhẫn nại với cái cái tên “anh trai bạn học” này đến thế, còn kiên trì muốn cùng bắt xe về nội thành, trong lòng rất là gen ghét, cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhưng càng khiến Lưu Phúc Long nổi đóa chính là Trương Bật Cường cũng như ruồi nhặng bám theo, không chịu đi trước mà kiên quyết dính vào hội mình, còn nhiệt tình chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3165800/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.