Phong Linh bước ra khỏi Đoạn Phủ, hướng về hoàng cung. Đang đi, nàng gặp một phế phủ hoang sơ lạnh lẽo, khiến người ta bất giác rùng mình. Tò mò, nàng đặt tay lên cửa định đẩy ra.
- Nha đầu kia đến đây làm gì vậy?
Phong Linh thoáng giật mình, rốt cuộc lão là ai mà nàng không cảm nhận được hướng di chuyển của lão. Người này võ công ắt thâm sâu vô cùng.
- Ta chỉ là đi ngang qua thấy tò mò nên định vào đó thôi.
Lão già nhìn một lượt quanh thân nàng, chợt vuốt râu cười:
- Nha đầu ngươi khá lắm. Ta là chủ của phế phủ này, ngươi có muốn nhận ta làm sư phụ không? Ta cho ngươi cả phủ.
Phong Linh nhướn mày:
- Sư phụ? Không cần đâu a.
Lão giả kia vẫn cố nài nỉ:
- Phế phủ có tài nguyên tu luyện tốt lắm đó.
- Ách ta không thiếu.
Nàng thẳng thừng trả lời. Nhưng nhìn lão giả kia xoay lưng đi, nàng mơ hồ cảm giác được sự cô đơn lạnh lẽo đến thấu tim, nàng đành cắn răng chấp nhận:
- Ai, ta đồng ý, sư phụ đệ tử bái kiến sư phụ a.
Lão giả cười thật tươi, vỗ vỗ vai nàng:
- Ai da rốt cuộc lão cũng có đệ tử rồi ha ha.
Phong Linh gượng cười mếu máo, nàng chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi:
- Tại sao lại là con?
Lão giả cười híp mắt lại, tay vuốt râu:
- Chỉ cần con nhìn thấy ta là đủ! Đây là duyên mệnh nha. Được rồi, vào kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hoa-ki-duyen/2011791/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.