Trương Tuấn bước nhanh về phía trước với lấy bảo kiếm, từ trên xuống dưới cẩn thận xem xét rồi nhẹ rút kiếm, nhịn không được thở dài một tiếng.
Hắn vuốt ve vỏ kiếm hỏi:
- Đây chính là kiếm của Trần Đô đầu? Trần Khánh gật gật đầu:
- Vốn là bội kiếm của Hoàn Nhan Lâu Thất, bị ti chức đoạt được, dùng chính nó chém đầu Hoàn Nhan Lâu Thất.
- Ngươi có biết đây là kiếm gì không?
- Ti chức chỉ biết nó là một thanh danh kiếm!
Đây là hiển nhiên vì bội kiếm của Hoàn Nhan Lâu Thất há có thể là vật thường.
Trên mặt Trương Tuấn hiện lên vẻ thống khổ:
- Đây chính là danh kiếm Trạm Lư, đồng thời cũng là bội kiếm của Thái Thượng Hoàng!
Nguyên lai kiếm này là của Tống Huy Tông Triệu Cát, Trần Khánh hiểu ra, xem ra chuôi kiếm này không thuộc về hắn.
- Đầu Hoàn Nhan Lâu Thất đâu?
Giờ khắc này Trương Tuấn rốt cục tin.
Trần Khánh đem hộp gỗ đặt lên bàn, mở nắp ra, bên trong chính là đầu Hoàn Nhan Lâu Thất dùng vôi bôi lên cổ chống hư thối, diện mục vẫn sinh động như thật.
Lúc này một vị quan viên bước tới, khom người thi lế nói:
- Tuyên phủ sứ tìm ti chức?
- Võ tham quân, ngươi đến xem đầu người này có phải Hoàn Nhan Lâu Thất hay không?
Tên quan viên này gọi Vũ Cừ, vốn là trưởng sử Phu Châu, được Trương Tuấn coi trọng, hiện tại đảm nhiệm chức vụ ghi chép sự tình tham quân dưới trướng Trương Tuấn.
Tại Phu Châu hắn nhiều lần gặp qua Hoàn Nhan Lâu Thất cho nên tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hau/4492753/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.