Khoảng cách từ huyện Thuần Hóa tới thành Kinh Triệu cũng không xa, cước trình một ngày là tới.
Trần Khánh mặc dù tràn đầy dũng khí, nhưng cũng không phải lỗ mãng vô trí, trong lòng hắn rất rõ một ngàn năm trăm người cũng chưa chắc có thể đánh hạ thành Kinh Triệu, huống chi hiện tại hắn chỉ có năm trăm binh sĩ, dạng này xông lên chỉ sợ bị đối phương một ngụm nuốt sạch.
Hắn cần tìm cơ hội xuất kích, nếu điều kiện không cho phép, bản thân đành phải từ bỏ cơ hội lần này.
Thành Kinh Triệu chính là Trường An Đường triều trải qua hạo kiếp Đường mạt cùng chiến loạn Ngũ Đại Thập Quốc, hôm nay thành Trường An đã sớm không còn huy hoàng như thời Hán Đường, vô số cung điện tráng lệ đều bị chiến tranh tàn khốc biến thành mây khói.
Bình nguyên Quan Trung trải qua thời kỳ Bắc Tống yên bình trăm năm phát triển thương nghiệp lại khôi phục cảnh phồn hoa giàu có, đáng tiếc Kim Binh mấy lần xâm lấn, lặp đi lặp lại càn quét giết chóc, gần trăm vạn nhân khẩu gặp tàn sát, người chết đói khắp nơi trong Quan Trung, thi cốt bách tính chìm nổi trong các khe rãnh, khắp nơi là cảnh hoang tàn, chó hoang kết thành bầy ăn xác người chết.
Màn đêm phủ xuống, khi còn cách thành Kinh Triệu chừng mười dặm, năm trăm binh sĩ dừng lại nghỉ ngơi tại bìa rừng, cảnh tượng bi thảm dọc đường khiến đám binh sĩ trầm mặc xuống, không có người nói chuyện, mỗi người đều yên lặng gặm bánh.
- Tất cả mọi người nghe ta nói!
Trần Khánh đứng trên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hau/4492749/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.