Sau nửa canh giờ, Vương Thế Kiệt suất lĩnh hai ngàn quân dừng dưới thành, xa xa đã thấy trong thành khói đen cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời, ẩn ẩn còn nghe thấy có tiếng trẻ con và phụ nữ khóc.
Vương Thế Kiệt cùng đám thủ hạ nhìn nhau, thầm kêu không ổn.
- Xảy ra chuyện gì? Thấy đối phương không tập kết quân ở ngoài thành như đã hẹn, Vương Thế Kiệt âm trầm quát hỏi Lư Ngu Hầu:
- Lư Ngu Hầu lắp bắp nói:
- Ti chức đã dặn dò bọn chúng rất kỹ!
- Đã dặn, vậy người đâu?
- Để ti chức đi thăm dò.
Lư Ngu Hầu nhanh chân chạy tới, cửa thành rộng mở, hai lão quân vẫn đứng đó canh gác.
Lư Ngu Hầu hỏi tình huống một lát liền chạy trở về.
- Tướng quân, Trương Trung Ngạn xua quân trắng trợn cướp bóc trong huyện thành, muốn vơ vét đầy túi rồi mới đầu hàng.
Vương Thế Kiệt giận tím mặt:
- Mẹ nhà nó! Hắn cướp sạch vậy chúng ta còn ăn cái gì?
Vương Thế Kiệt nghĩ sau khi tiếp quản huyện thành sẽ hung hăng đánh cướp một hồi, tiền tài nữ nhân đều là mục tiêu mà bọn chúng khát vọng đánh cướp nhất, không nghĩ tới Trương Trung Ngạn vậy mà đi trước một bước.
Lòng nóng như lửa đốt, lúc này lập tức ra lệnh:
- Đại quân vào thành!
Tất cả tướng sĩ lòng nóng như lửa đốt, nhanh chân chạy như điên về phía cửa thành.
Hai ngàn binh sĩ vọt vào thành, mà cửa nội thành cũng đã mở rộng, có thể thấy tình huống trên đường lớn, chỉ thấy trên đường bốc khói cuồn cuộn, chất đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hau/4492748/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.