Mùa đông nửa năm sau.
Nhoáng lên một cái đã qua nửa năm rồi, năm tháng thấm thoát đã bất tri bất giác trôi qua. Vậy mà, cái tình cảm ấm áp ấy vẫn khắc sâu trong lòng ta, trôi qua theo năm tháng nó vẫn không thay đổi...... Ngược lại còn càng trầm càng đậm, càng nghĩa vô phản cố.
(nghĩa vô phản cố: Làm việc đúng đắn không chùn bước, nghĩa nôm nghĩa na trong câu này là không thể kìm nén được bản thân đi yêu một người.)
Ta vẫn ương ngạnh sống sót, nửa năm qua trằn trọc lưu lạc, cuộc sống bất quá chỉ nghèo khổ hơn xưa.
Không dám lộ ra vết thương của mình trước mặt người khác, bây giờ nó đã biến thành một cái lỗ sâu hoắm rồi. Mà để kiếm miếng ăn, ta mỗi ngày phải đi ăn xin. Cẩu thả mà sống, chỉ vì, trong lòng còn có một tâm nguyện đang vướng mắc, vì cái tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm kia.
Ta ngồi dưới một bức tường vây to lớn. Một cỗ gió lạnh thổi đến từ sau lưng làm ta cuộn chặt lại thân mình, ý đồ muốn thân xác nhập vào một bộ quần áo bằng vải bố rách nát. Nhìn xuyên qua sợi tóc để che giấu gương mặt, ta lén nhìn người vừa đi qua mình.
Ta đã duy trì loại tư thế này hơn hai ngày.
Ta không dám rời đi, ta sợ bỏ lỡ cơ hội...... Ta biết rõ, mỗi cơ hội như vậy là rất khó cầu. Bởi vì Trần quản gia ông rất ít ra ngoài......
Ta từng nghe Trà Linh nói, chỉ đến cuối tháng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-hanh-van-tri-dao/2629289/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.