Dưới tàng cây người tới gần lại rời đi. Sở Tích Vi nín thở ngưng thần, phát hiện trong cánh rừng này mặc dù không ít người, lại phân tán ở nhiều hướng, cũng không tụ lại với nhau. Vừa thấy mấy người hướng về phía này đi tới, rồi lại ngay trước khi chạm mặt chuyển hướng, lỡ mất nhau.
Rừng cây thăm thẳm, nhưng cũng không tịch mịch, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người cùng tiếng côn trùng chim chóc hót xướng, chỉ là những thanh âm này không rõ ràng, mơ hồ giống như bị gió thổi qua tai, trước mắt cũng nhìn không chính xác, hư ảo đến thực.
Đây hẳn là trận pháp cao minh ngầm chứa kỳ môn độn giáp.
Bách Quỷ môn cất chứa ngàn vạn quyển sách, bên trong đủ loại kỳ trân hảo sự. Sở Tích Vi lúc ấy là nghĩa tử của Thẩm Vô Đoan, lại là một trong những người được đề cử lên vị trí môn chủ, dĩ nhiên đối với mấy thứ này phải đọc lướt qua, mặc dù không được tính là tinh thông nhưng cũng xem như có hiểu biết.
Sở Tích Vi biết rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng, bởi vậy sau khi hắn nghe được thanh âm nhắc nhở kia cũng không vội vã phản ứng, mà là nắm chặt chuôi đao cảnh giác chờ giây lát, lại chờ đến một cục đá ném tới, lần này là nện ở trên vai.
“Lui về phía sau một trượng, đi ba bước về hướng Tây.”
Sở Tích Vi quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ là một vách núi đầy dây leo, cũng không phải là chỗ ẩn thân gì. Nhưng mà hắn không chần chờ, phi thân rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586875/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.