Chương trước
Chương sau
Thời điểm Hằng Viễn tới đây vừa qua khỏi giờ Tý, đêm khuya người vắng.
Nơi này cách Độ Ách động không xa, có vách đá chắn gió, rừng rậm che phủ, quanh mình cỏ cây đất đá đều ẩn trong bóng đêm, tựa như mấy vệt mực đậm nhạt vẽ loạn trên giấy.
Hằng Viễn đốt hỏa tập, đứng yên trước một tảng đá lớn. Ánh lửa đẩy lùi bóng tối quanh người, có tiếng hỗn loạn “sàn sạt” rất nhỏ, tựa hồ chỉ như ngọn gió lướt qua cỏ cây, không một sinh vật nào còn sống.
Hắn có chút lo lắng, đi tới đi lui vài vòng quanh tảng đá lớn. Đến lúc hỏa tập trong tay sắp tắt tới nơi mới nhìn thấy phiá trên tảng đá đột nhiên có thêm một thân ảnh.
Hằng Viễn ngẩng đầu. Bộ Tuyết Dao an vị trên một nhánh cây cao hơn đỉnh đầu hắn. Nhánh cây kia chỉ như ngón tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, một nam nhân thành niên ngồi ở trên như vậy lại không hề lay động. Thấy Hằng Viễn ngẩng đầu nhìn lại đây, ánh mắt Bộ Tuyết Dao hơi nheo lại, đối hắn cười cười.
Hằng Viễn liếc mắt một cái liền chú ý tới ánh nhìn của hắn dừng ở phía sau mình, lưng bỗng dưng phát lạnh.
Tiếng leng keng thanh thúy vang lên, Triệu Băng Nga ngồi ở trên tảng đá lớn kia, gió núi thổi đến khiến cho mấy hạt châu rũ xuống từ cây trâm trên đầu nàng lẫn kim linh treo nơi chuôi đao nhẹ nhàng rung động.
Thanh âm của nàng khàn khàn lại thê lương: “Con ta đâu?”
Hằng Viễn quay lại nhìn nàng, chỉ cảm thấy da đầu run lên, nhưng cũng không dám lừa dối, chắp tay nói: “Lần này quần chúng đang kích động, thi thể Hữu hộ pháp bị trói ở Diễn võ trường thị chúng, đợi trưa ngày mai khai mạc Võ Lâm đại hội.”
Bộ Tuyết Dao thầm nghĩ không hay rồi.
Triệu Kình là con mồi Táng Hồn cung thả ra, thiết kế Võ Lâm đại hội dẫn quần hùng nhập hũ, sống chết của hắn đối với kế hoạch này nguyên bản chỉ là râu ria, đáng tiếc là không thể không cố kỵ cái bà điên Triệu Băng Nga này.
Triệu Kình còn sống, chính là dây cương kìm nàng lại; Triệu Kình chết, sợ là bà điên này muốn chọn ra người mà cắn.
Vừa mới tại Độ Ách động nghe được tin báo tử, Triệu Băng Nga đã phát điên một hồi. Lúc này Hằng Viễn lại nói ra việc phơi thây thị chúng, nữ nhân này điên cuồng sợ là không áp được nữa.
Quả nhiên, Hằng Viễn vừa dứt lời, chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe. Hắn còn chưa kịp phản ứng, sau gáy đã bị người tóm lấy.
Ngay sau đó, nơi cổ họng Hằng Viễn truyền đến hơi đau, là da thịt bị cắt một đường nông, vài giọt máu từ vết thương mảnh như sợi tóc thấm ra, giống như quấn lên cổ hắn một sợi tơ hồng.
Loan đao hình trăng non cách cần cổ hắn không quá một tấc. Triệu Băng Nga ánh mắt âm độc, lạnh lùng nói: “Nếu con ta chết, ngươi dựa vào đâu lại còn sống? Các ngươi lũ phế vật ở ngay đó lại không bảo hộ được hắn, vậy đều chôn cùng đi.”
Hằng Viễn da đầu run lên, sát khí trên người Triệu Băng Nga thấm vào tận xương, khiến hắn rét lạnh từ trong ra ngoài. Ngược lại, Bộ Tuyết Dao buông rũ tay áo, mở miệng nói: “Tả hộ pháp, nỗi đau mất con của ngươi như dao chọc vào tim, nhưng hiện giờ xin hãy lấy đại cục làm trọng.”
Triệu Băng Nga khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nghe vậy cũng không nói nhiều, đao phong chuyển động như trăng tròn, lúc này đây chính là nhắm thẳng tới Bộ Tuyết Dao.
Loan đao tựa như móc câu đòi mạng, đảo mắt liền chạm vào cổ Bộ Tuyết Dao, chỉ cần dùng thêm một phân lực là có thể đem yết hầu hắn móc ra.
Bộ Tuyết Dao vậy mà không lui cũng không tránh.
Một bàn tay từ trong bóng đêm sau lưng hắn vươn ra, trước khi loan đao đẫm máu đã nắm lấy lưỡi đao, nhìn như nhẹ nhàng, lại vững như bàn thạch.
Triệu Băng Nga cổ tay xoay chuyển, loan đao cùng hộ chỉ bằng bạc trên ngón tay kia ma sát phát ra tiếng vang chói tai. Ngay sau đó nàng triệt đao vào vỏ, cơn giận trong mắt vẫn còn sót lại chưa tiêu.
Bộ Tuyết Dao lúc này mới lui sang bên cạnh hai bước, cúi người hành lễ: “Bái kiến cung chủ.”
Một thân ảnh y phục tuyết sắc, áo bào trắng thuần hiện ra. Hách Liên Ngự kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra mái tóc đen được búi cao cùng chiếc mặt nạ trắng bạc, nghe vậy lại không liếc nhìn Bộ Tuyết Dao cùng Hằng Viễn một cái, chỉ đối Triệu Băng Nga nói: “A Tỷ, hà tất phải nổi giận như thế?”
Triệu Băng Nga là thân muội của tiền nhiệm cung chủ Hách Liên Trầm, lớn hơn Hách Liên Ngự hai ba tuổi. Hách Liên Ngự lại cùng Hách Liên Trầm kết nghĩa, không quản giữa hai bên có bao nhiêu kiềm chế cùng mưu tính thế nào, tóm lại vẫn có cái hư danh tỷ đệ.
Sau khi Hách Liên Trầm chết, Hách Liên Ngự thượng vị, xây dựng ảnh hưởng ngày sâu nặng, đối với Triệu Băng Nga cũng là lấy địa vị “Hộ pháp” để tôn xưng. Lúc này hắn lại gọi một tiếng “A Tỷ”, chính là hy vọng nàng có thể niệm tình ngày xưa cấp chút mặt mũi, chớ có quá vọng động.
Triệu Băng Nga nghe rõ, lại không thèm để ý, cười lạnh một tiếng, lời nói cũng thập phần gây sự: “Một câu ‘A Tỷ’ này của Cung chủ, Triệu Băng Nga đảm đương không nổi. Vừa mới đánh chó không nhìn mặt chủ nhà, ngược lại là ta không đúng.”
Hách Liên Ngự nói: “A Tỷ thay vì nói là muốn đánh giết bọn hắn, không bằng trực tiếp nói thẳng với ta. Dù sao lúc trước là ta bố trí thế cục này, cũng chính miệng ta bảo đảm Thừa Hữu có thể bình an vô sự. Hiện tại hắn bỏ mình, ngươi muốn hỏi tội cũng phải tính lên đầu ta mới phải.”
Thừa Hữu là tên tự của Triệu Kình, ý chỉ “Thừa thiên chi hữu”, vốn là lời cầu nguyện Triệu Băng Nga sau khi sinh không lâu tự tay khắc lên khóa trường sinh, sau đó lại trực tiếp lấy làm tên tự cho hắn.
Mí mắt Triệu Băng Nga khẽ run, tròng mắt đỏ ngầu.
Hằng Viễn thở cũng không dám thở. Trái lại Bộ Tuyết Dao liếc mắt nhìn Hách Liên Ngự một cái, mở miệng nói: “Tả hộ pháp mất con đau lòng, chúng ta cũng đều buồn thảm. Chỉ là trong đó có chút chi tiết còn phải làm rõ, miễn cho người vô can phải gánh tội.”
Dừng một chút, hắn nói: “Lần này bố trí mồi nhử là chủ ý cung chủ đề ra, sau khi Hữu hộ pháp xâm nhập Vô Tướng tự nô gia cũng phái ‘Thiên Chu’ âm thầm thủ vệ, từ trước đến giờ đều không sai sót. Không ngờ đêm qua bắt đầu nảy ra tai họa…”
Âm cuối của hắn kéo dài, Hằng Viễn hiểu ý, đem tình hình biến cố tại Phật tháp đêm qua nhất nhất thuật lại tỉ mỉ, nói: “Chuyện này nói ra, vẫn là đám người Pháp Viên tự tiện hành động, âm thầm tăng dược lượng Bước điện chủ đã phân phó, đơn độc giết người mở khóa, lại đụng phải Hữu hộ pháp thần chí không rõ cùng người của Thái Thượng cung do thám, lúc này mới gây ra đại họa.”
Hách Liên Ngự không nói một lời, Triệu Băng Nga ánh mắt sinh sát.
Bộ Tuyết Dao sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng nói: “Đều nói ‘Người định không bằng trời định’, huống chi chuyện này thực sự có nhiều chi tiết phức tạp đan xen, Tả hộ pháp làm sao lại có thể buộc toàn bộ ở trên người cung chủ được chứ?”
“Ngươi là nói, con ta chết nên trách chính bản thân ta sao?” Triệu Băng Nga ngón tay hơi hơi co duỗi “Không sai. Là ta phái người ở Tàng Kinh lâu phóng hỏa khiến người người chạy qua đó. Cũng là ta phái người đi Phật tháp cướp ngục. Hiện tại con ta chết, sự tình bại lộ, đều là việc ta tự làm tự chịu.”
Hách Liên Ngự nói: “A Tỷ hà tất giận mà nói thế?”
Bộ Tuyết Dao thấy Hách Liên Ngự, tựa như gặp được chỗ dựa, đối với Triệu Băng Nga cũng không còn khiêm tốn như trước, trong lời nói hàm chứa độc phong: “Tả hộ pháp yêu con sốt ruột, nhưng kế hoạch lần này cung chủ cũng đã nói qua, tất cả mọi người không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ngài phái người cướp ngục không thành, lại hỏa thiêu Tàng Kinh các khiến cho bại lộ manh mối, đây chính là làm hỏng…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, trên mặt liền trúng một cái tát thật mạnh.
Triệu Băng Nga lần này ra tay mặc dù nhanh, Bộ Tuyết Dao muốn tránh cũng không phải quá khó. Nhưng mà bước chân hắn mới vừa động, bàn tay Hách Liên Ngự đã đặt lên bả vai, khiến hắn không thể nhúc nhích chỉ đành cam chịu, trên mặt vừa nóng rát vừa đau đớn đến mắt nổ đom đóm.
Bộ Tuyết Dao hận đến hai mắt cơ hồ có thể cháy ra lửa, nhưng mà bộ dạng hắn vẫn cúi đầu phục tùng, đem tức giận đều giấu đi, trong lòng cũng hiểu được tính toán của Hách Liên Ngự.
Bà điên này là thân muội của Hách Liên Trầm, mà Táng Hồn cung đến nay cũng mới chỉ truyền bất quá hai đời, trong cung thế lực trực hệ hơn phân nửa đều còn nắm trong tay nàng. Lúc trước nếu không phải nàng vì đứa con ngốc nghếch Triệu Kình mà trở mặt với thân huynh Hách Liên Trầm thành thù, cục diện huyết tẩy nội loạn trên chủ phong kia chỉ sợ hươu chết về tay ai cũng chưa biết.
Triệu Băng Nga vì tư lợi, cả đời đều lấy hỉ giận của chính mình mà hành sự. Ngoại trừ Triệu Kình, không một người nào có thể khiến cho nàng thu liễm. Đáng tiếc nữ nhân này võ công cao cường, thủ đoạn lại âm độc, tinh thông cổ thuật bí truyền của Hách Liên gia, trong tay lại nắm đại quyền. Trong Ngũ Độc vệ, “Ma Yết” chính là tư vệ của nàng, thế lực cắm rễ sâu xa khó gỡ, ngay cả Hách Liên Ngự ngày thường cũng đều nể mặt nàng mấy phần.
Lão vương bát đản Ngụy Trường Quân kia đã từng nói qua, nếu không phải Triệu Băng Nga là một nữ nhân tuổi không còn nhỏ, nếu nàng không vì Triệu Kình mà tự trói buộc, trong thiên hạ hiếm có người dám chắn trước mặt nàng.
Hách Liên Ngự mấy năm nay đã bắt đầu thu nạp đại quyền, Triệu Băng Nga một lòng cũng chỉ quan tâm đến đứa con vừa điên vừa ngốc kia, từng bước đem quyền lực buông ra không hề nghi kỵ. Chỉ là lúc này Triệu Kình lại chết.
Chuyện dùng Triệu Kình làm mồi, vốn là việc ngoài dự liệu. Tháng trước Bắc cương xảy ra việc chặn giết Nam Nho, Hách Liên Ngự tự mình xuất thủ, Triệu Băng Nga cùng Ngụy Trường Quân vội vàng chuẩn bị trong ngoài, cư nhiên lại lơ là trông chừng hắn. Kết quả không ngờ Đoan Thanh mang theo Lệ Phong đánh tới cửa, Mê Tung lĩnh loạn thành một nồi cháo, vài «vật hiến sinh» trong địa lao chạy ra ngoài, Triệu Kình liền đuổi theo giết.
Một chuyến vừa truy vừa đuổi này liền chạy ra khỏi Mê Tung lĩnh. Triệu Kình sau khi giết sạch đám người đó thần trí vừa trì độn vừa sức khô lực kiệt, lại xui xẻo chạm trán một đám võ tăng của Vô Tướng tự đi lịch lãm, liền cứ như vậy bị bắt lôi về.
Tin tức mới vừa truyền lại Mê Tung lĩnh, không ít người ngoài mặt thương cảm trong bụng lại âm thầm chê cười châm chọc Triệu Băng Nga. Hách Liên Ngự lại áp chế việc Triệu Băng Nga muốn dẫn người cứu con, lợi dụng chuyện này thiết hạ một cái mồi dụ địch, xem như gậy ông đập lưng ông.
Hách Liên Ngự hiếm khi cường ngạnh như vậy, Triệu Băng Nga cũng không thể chống đối mạnh mẽ. Tuy là nàng phẩy tay áo bỏ đi, rốt cuộc vẫn đáp ứng kế hoạch, chỉ là muốn đích thân Hách Liên Ngự bảo đảm Triệu Kình an toàn, không ngờ rằng lần này lại xảy ra tai họa.
Triệu Kình vừa chết, Triệu Băng Nga chính là mối họa, nhưng hiện giờ Hách Liên Ngự còn chưa muốn hoàn toàn trở mặt với nàng, hoặc là nói… chưa chắc.
“A Tỷ lần này tự tiện hành động, xem ra rốt cuộc vẫn là không tin ta!” Hách Liên Ngự khe khẽ thở dài.
“Lời hứa của ngươi, ta tin. Nhưng ta không tin người khác.” Triệu Băng Nga liếc Bộ Tuyết Dao một cái, lạnh giọng nói “Lần này ‘Ma Yết’ canh giữ sơn đạo, mọi việc trong chùa đều giao cho ‘Thiên Chu’. Nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một đám đạo tặc ít ỏi, đao kiếm lại không có mắt, ai cam đoan có thể ở thời điểm này vạn vô nhất thất? Con ta phải tự ta bảo hộ. Người ngoài một kẻ ta cũng không tin.”
Hách Liên Ngự im lặng một khắc, nói: “Xét đến cùng, là lỗi của ta.”
“Việc đã đến nước này, luận ai đúng ai sai đều không đổi được mạng con ta sống lại.” Triệu Băng Nga mặt lạnh như đao “Bất quá, ta muốn biết lần này là ai phá hủy việc cướp ngục? Con ta là chết vào tay ai?”
Hằng Viễn hợp thời mở miệng nói: “Là Huyền Tố của Thái Thượng cung cùng Diệp Phù Sinh. Người trước là chưởng môn đời thứ sáu của Thái Thượng cung, lúc trước ở trên giang hồ không nghe danh tiếng; Người sau là tục gia đệ tử của Đoan Thanh đạo trưởng, cũng không ai biết chi tiết, chỉ biết lúc ở Cổ Dương thành một trận Đoạt phong mới hiển lộ tài năng… Về phần bọn họ vì cái gì đêm khuya lại đến Phật tháp phá ngang việc này, còn cần phải điều tra.”
Hách Liên Ngự ánh mắt hơi trầm xuống, khóe miệng dưới mặt nạ nhẹ nhàng cong thành móc câu.
Triệu Băng Nga nụ cười mang theo sát ý: “Hay, hay lắm! Hai cái thủ cấp này ta đều phải có.”
Bộ Tuyết Dao mới vừa trúng một cái tát, hiện tại vẫn có thể cười nói: “Tả hộ pháp tự thân xuất mã, hai kẻ tiểu bối kia dĩ nhiên không phải chuyện đùa. Chỉ là bây giờ còn có một việc lửa sém lông mày… Lần này hỏa thiêu Tàng Kinh lâu, lão lừa trọc Sắc Kiến cùng Đoan Hành đạo trưởng đều chết bên trong, Sắc Nhã vô dụng kia cũng bị cấm túc. Trước mắt, đám đông ô hợp kia bị kích động, ồn ào muốn thỉnh Sắc Không ra mặt chủ trì đại cục, chuyện này nên làm thế nào cho phải?”
Triệu Băng Nga vừa mới phát hỏa xong, trước mắt cũng không để tâm ngắt lời. Ánh mắt Hách Liên Ngự ở trên người Hằng Viễn đảo qua, ngữ khí nghiền ngẫm: “Bọn họ muốn không phải là Sắc Không, mà là ‘Tây Phật’. Một khi đã như vậy, chúng ta đưa ra một cái là được.”
Tình cảm quần chúng kích động, lại như rắn mất đầu không người lãnh đạo. Lúc này bọn họ cần nhất chính là “Tây Phật” đức cao vọng trọng đến ổn định đại cục, chỉ đường dẫn lối. “Tây Phật” đối với bọn họ, là một cái định hải thần châm chứ không chỉ là một con người.
Hằng Viễn trong lòng chấn động, chợt nghe Hách Liên Ngự đối Bộ Tuyết Dao nói: “Tiêu Diễm Cốt lúc này cũng đang lên núi, ngươi dẫn người đi theo nàng hiệp trợ, để nàng đi một chuyến đến Vô Tướng tự.”
Bạch Hổ điện chủ Tiêu Diễm Cốt, thuật dịch dung kinh tuyệt võ lâm, giả trang thành một lão hòa thượng dĩ nhiên không khó khăn gì. Huống chi còn có Hằng Viễn ở bên cạnh che dấu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ai có thể hoài nghi trận di hoa tiếp mộc này.
Chỉ là trong lòng Bộ Tuyết Dao lại phát lạnh.
Hách Liên Ngự vừa đến Vấn Thiện sơn, lại đối với tin tức tình huống rõ như lòng bàn tay, không chút lạc hậu, chứng tỏ bên cạnh bọn họ không thiếu ánh mắt theo dõi. Huống chi đối mặt với cục diện đâm lao phải theo lao này, theo lý mà nói trước hết cần tranh thủ cùng Sắc Không hợp tác, cho dù cưỡng bức lợi dụ cũng là chuyện bình thường. Nhưng Hách Liên Ngự ngay cả người đều còn chưa thèm liếc mắt một cái, liền ra quyết định giả mạo thế thân, có thể thấy Sắc Không ở trong lòng hắn đã không còn đường sống.
Hách Liên Ngự cấp bách muốn bắt Sắc Không để luyện công, nhưng tuy tình huống lửa sém lông mày, hắn cũng không loạn một tấc vuông, không thả lỏng thế lực trong tay chút nào, đối với đám thuộc hạ cũng không có nửa điểm giao phó tín nhiệm.
Vậy hắn có phát hiện việc mình muốn lợi dụng công lực Sắc Không áp chế “Ly Hận cổ” hay không?
Sống lưng Bộ Tuyết Dao lạnh lẽo. Hắn theo bản năng mà đưa mắt thoáng nhìn. Triệu Băng Nga đang nhìn lại hắn, trong mắt lộ vẻ châm chọc.
Hắn không dám lưu lại thêm nữa, sợ mình tiết lộ càng nhiều sơ hở, liền mang theo Hằng Viễn vội vàng mà đi. Chờ đến khi thân ảnh Bộ Tuyết Dao hoàn toàn biến mất, Hách Liên Ngự mới thở dài.
Triệu Băng Nga nói: “Sao lại thở dài?”
“Con chó nuôi lâu như vậy, rốt cuộc vẫn bất trung tâm, ta không nên thở dài sao?” Hách Liên Ngự lắc đầu, bộ dáng buồn rầu “A Tỷ a, ta đây bên người cũng chỉ có ngươi cùng Trường Quân là có thể tin.”
“A, nói cũng không thể nói như vậy.” Triệu Băng Nga khóe miệng nhếch lên “Ngươi nói như thế, không sợ họ Mộ chạnh lòng? Nếu nói là trên đời này ai đối với ngươi tối chân tâm thật lòng, nghĩ cũng không ngoài hắn.”
Lúc nàng nhắc tới từ “Mộ”, ngón tay Hách Liên Ngự liền nắm chặt thành quyền, sau đó lại buông ra, cười nói: “Mấy cái chuyện xưa phủ bụi bao năm, A Tỷ còn nhớ rõ sao.”
“Ta nhìn thấy ngươi ăn mặc thế này, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới hắn. Dù sao người kia cũng là…” Chuyện vừa chuyển, Triệu Băng Nga lại cười nhạo “Đáng tiếc ngươi có thể tin hắn, hắn lại tin lầm ngươi.”
Ngón tay đeo hộ chỉ vuốt qua cằm dưới mặt nạ, Hách Liên Ngự nhẹ giọng thở dài: “Thế gian này tín nhiệm cùng phản bội vốn là tương sinh tương khắc. Hắn tin ta, ta phụ hắn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Triệu Băng Nga không rõ ý tứ mà mỉm cười, xoay người nói: “Lão lừa trọc Sắc Không bị Bộ Tuyết Dao thi châm kê đơn phong bế kinh mạch yếu huyệt đang ở ngay trong Độ Ách động… Ta đi tuần tra trạm gác, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Hách Liên Ngự không tiếng động gật đầu. Hai người đi hướng ngược nhau, càng lúc càng xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.