Ngón tay lạnh như băng kia dùng sức ấn lên mí mắt, Huyền Tố đã cảm giác đau đớn truyền đến. Nhưng mà không để hai ngón tay này kịp móc mắt hắn ra, liền có một cỗ máu tươi ấm áp bắn đầy lên mặt.
Mùi tanh sộc vào mũi, máu cơ hồ từ lỗ chân lông thấm vào da thịt xương cốt, giống như vô số con trùng nhỏ xíu màu đỏ tươi bò lên người, điên cuồng mà gặm cắn. Huyền Tố sắc mặt trắng nhợt, một cảm giác kinh tâm từ lòng bàn chân thẳng hướng đỉnh đầu, nhất thời da đầu tê dại, tay chân run rẩy.
Huyền Tố lảo đảo lùi hai bước, từ quỷ môn quan nhặt lại nửa cái mạng, đôi mắt vẫn còn có chút đau đớn. Hắn lắc lắc đầu, Vô Vi kiếm trong tay thiếu chút nữa liền tiếp tục đâm tới, nhưng mà Triệu Kình đã ngã xuống.
“Rầm rầm” hai tiếng trước sau vang lên, một nặng một nhẹ. Thân thể Triệu Kình ngã nhào xuống đất, thủ cấp lại lăn đến bên chân Huyền Tố, mang theo một vệt máu dài ngoằn ngoèo, nhìn thế nào cũng đều thấy kinh hãi.
Diệp Phù Sinh không biết đến nơi này từ lúc nào, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông bắt lấy cơ hội hạ thủ. Kinh Hồng đao vô thanh vô tức mà sáp nhập chiến cuộc, xé da cắt thịt, đoạn cốt bêu đầu, một chút sinh cơ cũng không lưu, trong nháy mắt chính là máu tươi phun ra ba thước.
Ra tay cực nhanh, hạ đao tàn nhẫn, canh chuẩn thời cơ, ba điểm này thiếu một thứ cũng không được, là lần đầu tiên trong đời Huyền Tố được chứng kiến.
Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586867/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.