Một đêm này, Sở Tích Vi ngựa không dừng vó, rốt cục về tới Động Minh cốc.
Thời điểm hắn đi mang theo một đội nhân mã, khi trở về lại chỉ còn một nửa. Nửa còn lại hắn để cho Tần Lan Thường, theo Lục Minh Uyên hướng Tam Muội thư viện mà đi.
Đều nói “Con lớn rời xa mẹ”, những lời này đặt ở trên người Tần Lan Thường tuy có chút không chuẩn xác, nhưng hài tử lớn lên khó tránh khỏi việc có chính kiến riêng. Năm đó Sở Tích Vi như thế, Tần Lan Thường hiện giờ cũng như thế.
Đêm đó tại Túy Xuân lâu rượu tàn người tán, Sở Tích Vi liền mang theo đám người Lục Minh Uyên rời khỏi thành Thiên Kinh, nửa điểm cũng không muốn lưu lại nơi này. Vốn định phái người đưa Lục Minh Uyên quay lại Tam Muội thư viện xử lý hậu sự của Nam Nho, hiệp trợ viện sư chỉnh đốn nội vụ đã là tận tình tận nghĩa, lại không ngờ rằng nha đầu kia còn xung phong nhận việc muốn chen vào một chân.
Sở Tích Vi lúc này không vội vã răn dạy nàng, chính là hỏi hai câu: “Vì cái gì muốn đi? Nếu đi, ngươi có khả năng làm gì?”
Lúc đó bọn họ đang ở ngoài sông đào bảo vệ thành. Bình minh đang lên, phía đông vừa mới lộ ra mặt trời, ánh sáng vẫn còn ảm đạm, hắn nhìn không rõ mi mục thiếu nữ đang hạ xuống, lại có thể nghe được thanh âm nàng nhấn từng chữ: “Không có vì cái gì. Ta cảm thấy nên đi liền muốn đi, tuyệt không cho mình cơ hội để hối hận.”
“Khả năng ta làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-dao/586853/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.